Lục Du từng bước một đến bên Kiều Niên, đôi tay run rẩy vươn , ôm cô.
Vừa định chạm vai Kiều Niên, ông bỗng khựng giữa trung.
Ký ức của ông về Đường vẫn luôn là lúc cô ba tuổi. Khi đó, Đường chỉ mới lớn hơn một chút, ông dễ dàng bế cô lên đặt lên vai.
giờ đây, Đường trở thành một thiếu nữ đôi mươi.
Lục Du dám chạm Đường nữa. Tuy ông là cha cô, nhưng hai gặp hơn hai mươi năm. Lỡ cô thích ông ôm thì ?
Lục Du bối rối. Ông Đường với đôi mắt đỏ hoe.
Kiều Niên hiểu sự do dự rụt rè của Lục Du. Cô hiểu rằng ông sợ làm cô đau.
Mặc dù cô còn nhớ những gì xảy khi còn nhỏ, nhưng cô rõ cha quan tâm đến .
Cha cô thậm chí còn đặc biệt mời một vị cao tăng đến làm lễ cho cô.
Nghĩ đến đây, mắt Kiều Niên càng đỏ hơn. Cô chủ động bước tới ôm nhẹ Lục Du.
Người Lục Du cứng đờ, nhưng ông nhanh chóng thả lỏng. Ông ôm Kiều Niên.
Lục Du hồi hộp đến mức dám thở. Ông bao giờ nghĩ rằng sẽ ngày ôm Đường. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống đất từ khóe mắt, giọng ông run run.
- Đường, mừng con trở về!
- Bố.
- Đường... vẫn còn kẹo bố mua cho con bàn đầu giường, còn con thỏ con bố mua cho con giường nữa. Bố chờ con trở về!
Đến cuối, giọng Lục Du nghẹn ngào.
Đêm khi Đường gặp tai nạn, cô bé ăn kẹo và thỏ con. Ông cố ý ngoài mua những thứ đó, xem Đường sẽ vui vẻ thế nào. Cuối cùng, ông chờ đợi hai mươi năm!
Tô Nhan mới nín , nhưng thấy lời Lục Du, bà nhịn tiếp.
Hồi nhỏ, họ lo Đường ăn nhiều kẹo sẽ cho răng. Họ chỉ cho cô ăn kẹo một cách mười ngày đến nửa tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1154-bo.html.]
Sau khi Lục Du Đường thể về nhà, ông đặc biệt hối hận vì kiểm soát lượng kẹo của Đường, nên ngày nào ông cũng mua kẹo cho Đường.
Giờ đây, Lục Du mỗi ngày đều mua một viên. Dần dần, ông tiết kiệm nhiều kẹo.
Tô Nhan thấy một kẹo Lục Du mua hỏng và mềm nhũn. Sau đó, Lục Du mua một cái tủ lạnh để đựng kẹo và thường xuyên dọn sạch kẹo hết hạn. Ông rằng ông lo lắng khi Đường trở về, nếu ăn kẹo hết hạn, bụng cô sẽ đau.
Lúc đó, bà rưng rưng nước mắt Lục Du dọn kẹo hết hạn tủ lạnh.
bà ngờ Đường vẫn còn sống. Đường cơ hội ăn kẹo Lục Du mua.
Tô Nhan từ từ nhắm mắt . Nước mắt lăn dài má, bà vô cùng phấn khích.
Mũi Kiều Niên đỏ bừng, nước mắt trào . Cô cảm nhận ấm từ vòng tay cha, nỡ rời .
Trước đây, cô từng cha là chốn bình yên cho con cái. Dù là vòng tay vòng tay cha, họ đều khiến cô cảm thấy an tâm.
Kiều Niên cố gắng kiềm chế nước mắt. Cô mỉm .
- Con lớn , vẫn thích ăn lắm!
Nghe giọng nũng nịu của con gái, nước mắt Lục Du rơi. Ông nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Niên, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
- Được , . Con thích gì thì bố sẽ mua cho con.
Đây chính là cảm giác gia đình cưng chiều. Lòng Kiều Niên ấm áp. Cô khẽ ngẩng đầu, tự hào .
- Vâng, cảm ơn bố!
Lục Du Kiều Niên , nhíu mày. Ông đưa tay lau nước mắt buông Kiều Niên . Ông Kiều Niên chớp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu. Ông nghiêm túc .
- Đường, bố là bố con, con là con gái của bố. Không cần cảm ơn lẫn .
Kiều Niên đôi mắt đen láy của Lục Du. Ánh mắt ông thẳng mặt cô.
Lòng Kiều Niên ấm áp. Cô chợt nhớ Cố Châu từng cô cảm ơn. Cô mỉm gật đầu.
- Được , con nữa.