Giọng Kiều Niên tuy nhẹ nhàng, nhưng như một quả b.o.m nổ tung trong tâm trí Tô Nhan.
Lúc , tâm trí Tô Nhan rối bời. Điều duy nhất bà cảm nhận là đang ôm là thật!
- Niên Niên. - Tô Nhan ôm chặt lấy Kiều Niên, nước mắt trào . Bà từ từ nhắm mắt .
Bà dám buông Kiều Niên , sợ rằng khoảnh khắc tiếp theo sẽ biến mất. Bà cũng sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Khi bà tỉnh dậy, Niên Niên của bà sẽ dừng ở ba tuổi.
Mắt Kiều Niên cũng đỏ hoe. Cô dám thêm lời nào nữa, sợ rằng nước mắt sẽ rơi.
Lúc , một hầu bước tới, cung kính .
- Phu nhân, các thiếu gia, các tiểu thư, và Châu thiếu gia, đồ ăn xong. Mọi thể ăn .
Tô Nhan hồn. Bà đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt buông Kiều Niên , chằm chằm chớp mắt.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi nếu theo truyện em thì xin hãy chỉ ở web Ổ Truyện (otruyen.vn) nhé ạ, đừng ở các trang web ăn cắp truyện em để em động lực chương nhanh ạ. Truyện web miễn phí và là nơi chương mới sớm nhất. Em cảm ơn .]
Đôi mắt Kiều Niên giống bà. Rõ ràng là mắt cáo, nhưng như hoa đào. Hiếm nào đôi mắt như . Hồi nhỏ, đôi mắt của Niên Niên cũng .
Mũi Kiều Niên giống hệt mũi lão Lục. Có một cục u nhỏ ở giữa, nhưng cục u nhỏ đó khiến cô trông xí. Ngược , trông cô thật gợi cảm.
- Con giống hồi nhỏ. Chỉ là cùng một khuôn đúc. - Tô Nhan đưa tay chạm mặt Kiều Niên.
Bà vẫn nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường lúc ba tuổi. Nó tròn trịa, sờ cảm giác thích, nhưng giờ thì Đường lớn . Cái bụ bẫm của em bé dần biến mất khỏi khuôn mặt cô.
- Đường, xin . Là của . Mẹ tìm con sớm hơn! - Tô Nhan nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên, vẻ mặt áy náy.
Kiều Niên lắc đầu .
- Mẹ, của . Đừng tự trách nữa.
Cố Châu bên cạnh thở phào nhẹ nhõm. Xem cần làm giấy tờ xét nghiệm huyết thống nữa . Dì Tô tin Kiều Niên là trưởng nữ nhà họ Lục .
Thấy ôm Kiều Niên, Lục Kỳ khỏi rơi nước mắt. Cô đưa tay lau nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1144-khong-the-tin-duoc.html.]
Thật quá. Chị gái cô trở về nhà. Mẹ sẽ bao giờ buồn nữa!
Lục Châu đôi mắt và cái mũi đỏ hoe của Kiều Niên, trông như một chú thỏ trắng nhỏ. Anh nhớ tất cả những gì xảy ở MY và khỏi mỉm .
May mà lúc đó đồng ý đến MY. Nếu , lẽ bao giờ cơ hội tìm thấy Đường. Và đó chính là điều bất hạnh của gia đình họ.
Lục Niên Kiều Niên, ánh mắt tràn ngập sự nhẹ nhõm. Anh vẫn còn nhớ cảm giác ngạc nhiên khi Kiều Niên chính là Đường. Anh thực sự ngờ Đường vẫn còn sống.
Lục Giang Kiều Niên với vẻ mặt phức tạp. Là trai, hình như từng ôm em gái . Sau nhất định tìm cơ hội ôm em gái mới !
Lục Nhiêu hề buồn bã. Anh mỉm hỏi.
- Mẹ, Đường về . Mẹ vui chứ?
Nghe thấy Lục Nhiêu , Tô Nhan liếc các con trai bên cạnh, Kiều Niên. Bà càng thêm chắc chắn rằng chuyện xảy là mơ.
Bà vẫn luôn nghĩ rằng Đường của c.h.ế.t từ khi cô ba tuổi.
Trước đây, bà thậm chí còn mơ tưởng rằng nếu kiếp gặp một cô gái giống hệt Đường, bà nhất định sẽ chăm sóc đứa trẻ đó thật , bởi vì đứa trẻ đó chính là kiếp của Đường.
Bà cũng từng nghĩ rằng khi Đường về nhà, bà nhất định sẽ kể cho con gái chuyện xảy trong quá khứ. giờ đây, bà thể gì nữa.
- Đến đây, chắc con đói lắm. Đến đây, chúng ăn cơm thôi. - Nắm tay Kiều Niên, Tô Nhan về phía nhà ăn.
Trong cơn mơ màng, Tô Nhan như trở về hơn hai mươi năm . Lúc đó, bà đang nắm tay Đường, khom lưng xuống.
Ngồi bàn ăn, Tô Nhan bảo Kiều Niên xuống bên cạnh và liên tục gắp thức ăn cho cô. Khi đĩa thức ăn nhỏ mặt Kiều Niên đầy ắp, mắt bà càng lúc càng đỏ. Bà nhịn .
- Đường, vui.
- Mẹ, những năm qua con cũng nhớ lắm.
- Mẹ . - Tô Nhan Kiều Niên bên cạnh. Bà vẫn cảm thấy như đang mơ. Dù là mơ, bà vẫn thấy vui vẻ.
- Đây cũng là đầu tiên thấy con trưởng thành. Hồi xưa con còn nhỏ xíu, ngờ trong mơ con cưới Cố Châu.