Tần Xuyên cảm thấy sắp tức c.h.ế.t . Anh cố gắng giữ bình tĩnh. Đột nhiên, mắt sáng lên, hứng thú hỏi.
- Vậy em nhận Tần lão gia làm sư phụ ?
Tần lão gia?
Liệu cô thể là đồ của Tần lão gia ?
Tần lão gia vẫn đang thu nhận đồ ?
Lục Kỳ rối bời. Cô nhận Tần Xuyên là cháu ruột của Tần lão gia. Chẳng lẽ Tần lão gia thu nhận đồ ?
Niềm vui đến quá đột ngột. Lục Kỳ chút chắc chắn. Tần lão gia là sư phụ của chị gái cô ?
- Tần lão gia là sư phụ của chị gái cháu ? - Ánh mắt Lục Kỳ sáng lên, chằm chằm Tần Xuyên.
- Đương nhiên! - Một tay đút túi quần, Tần Xuyên gật đầu.
Lục Kỳ che miệng phấn khích, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Cô học y, nên tìm hiểu nhiều thông tin về ngành y khi đại học.
Tần lão gia là một vị lương y lừng danh thế giới. Chỉ cần dùng kim châm cứu, ông thể kéo c.h.ế.t trở về từ địa ngục. Ông là bác sĩ Trung y một của nước Z.
Trước đó, cô chị gái rằng Tần lão gia mất tích.
Nếu thể trở thành đồ của Tần lão gia, cô sẽ thể học thêm nhiều y thuật Trung Hoa. Giọng cô run run khi hỏi.
- Vậy... chị và chú tìm thấy Tần lão gia ?
- Tuy tìm thấy Tần lão gia, nhưng chúng tung tích của ông . - Tần Xuyên nghiêm túc .
- Vậy cháu nên đợi tìm thấy ông mới nhận ông làm sư phụ ? - Lục Kỳ cúi đầu thất vọng. Cô khi nào mới thể tìm thấy Tần lão gia. Cô học y với Tần lão gia càng sớm càng !
- Thật , em là đồ của ông nội !
- Cái gì? - Lục Kỳ nghiêng đầu Tần Xuyên với vẻ mặt hoang mang. Cô chớp mắt khó hiểu.
- cháu vẫn nhận Tần lão gia là sư phụ của !
- Em còn nhớ mười câu hỏi bài đăng ?
- Cháu nhớ. Cháu mất mấy năm mới giải bộ câu hỏi đó! - Lục Kỳ ngoan ngoãn gật đầu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1135-cam-do.html.]
- Có lẽ em , nhưng mấy câu hỏi đó là do ông nội đặt . - Tần Xuyên đôi mắt sáng ngời của Lục Kỳ, choáng váng, nhưng nhanh chóng lấy tinh thần.
- Ông từng , nếu ai giải mười câu hỏi , ông sẽ thu nhận đó làm đồ . Nói cách khác, em là đồ của ông nội !
Lục Kỳ kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Một lúc lâu , cô thở dài.
- Cháu... cháu trở thành đồ của Tần lão gia ?
Lục Kỳ cảm thấy như thứ gì đó rơi lòng . Cô choáng váng.
Mắt Tần Xuyên tối sầm . Anh Lục Kỳ với ánh mắt rực lửa gật đầu.
- Giờ chúng là đồng môn , vẫn thấy gọi là chú đúng lắm!
- Sư ! - Lục Kỳ lập tức sửa , ngọt ngào gọi.
Nghe Lục Kỳ , khóe miệng Tần Xuyên cong lên, ánh mắt tràn ngập ý . Anh nhịn đưa tay xoa đầu Lục Kỳ, nhẹ nhàng .
- Sau nếu thời gian, sẽ đưa em về thăm tổ tiên dòng họ!
Lục Kỳ cảm nhận ấm vô tư lự của Tần Xuyên. Hơi ấm lan tỏa từ đầu đến khắp cơ thể. Ngay cả tim cô cũng đập nhanh hơn!
Thật kỳ lạ!
Sao tim cô đập loạn xạ thế ?
Chẳng lẽ tim cô vấn đề ?
Tuy nhiên, Lục Kỳ nhanh chóng hiểu . Chắc là cô quá vui mừng nên tim mới đập nhanh thế !
- Được ! Sư , muộn . Em về nhà ! - Lục Kỳ nghiêm túc gật đầu, ngọt ngào .
Lục Kỳ vẫy tay với Tần Xuyên, chạy về nhà.
Tần Xuyên chôn chân tại chỗ Lục Kỳ rời . Anh nheo mắt. Anh nghĩ ông nội chắc chắn sẽ thích Lục Kỳ. Dù thì, cũng giúp ông nội nhận nuôi tiểu tử . Ông nội còn quyền từ chối nữa!
Hơn nữa, thực sự thích gọi là chú Tần!
Tần Xuyên đợi Lục Kỳ nhà mới lái xe !
...
Trong phòng riêng của quán cà phê!
Kiều Niên rút cây kim bạc cuối cùng đầu Cố Châu . Thấy Cố Châu mở mắt, cô hỏi.
- Anh thấy thế nào? Anh thấy đỡ hơn ?