Trần Thanh , ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
- Đừng lo, sẽ chết. Chỉ là một hình phạt nho nhỏ thôi!
Trần Thanh thường ở phía , toát vẻ dịu dàng và khiêm tốn. trong mắt ngoài, ánh mắt tràn ngập sát khí, tựa như chỉ cần một ánh mắt cũng thể g.i.ế.c c.h.ế.t !
Tô Tuyết nắm chặt tay, bất an lùi một bước, dám gì.
Tô Tuyết bước đến bên Hứa Thu, nhẹ nhàng lay lay cánh tay bà.
Hứa Thu hồn. Ánh mắt bà dừng lưng Trần Thanh. Môi bà khẽ hé mở, nhưng vẫn nuốt lời.
Nên gì đây?
Liệu bà cam lòng đánh vì một kẻ vô tình?
Giờ thì chuyện giải quyết, Kiều Niên mỉm cánh tay Cố Châu. Đôi mắt như hồ ly của cô cong cong thành hình trăng khuyết, dịu dàng .
- Chúng dâng hương cho bà nội thôi!
Lúc , dù là Tô Tuyết, Hứa Thu, tất cả hầu nhà họ Kiều, cũng ai dám ngăn cản hai .
Tô Tuyết bên ngoài, thờ ơ bóng lưng của Cố Châu và Kiều Niên đang dần khuất dạng. Lúc , bà thầm ghen tị với Kiều Niên.
Thanh danh của Kiều Niên rõ ràng hủy hoại từ lâu, nhưng Kiều Niên vẫn chồng yêu thương.
Chẳng mong ước lớn nhất của phụ nữ là lấy một chồng ?
Trước đây, khi bà lấy Kiều Sơn, ông dù bận rộn cũng chẳng bao giờ quan tâm đến bà. Chỉ cần bà làm việc gì , bà sẽ Kiều Sơn mắng.
Trước đây, bà từng nghĩ, dù thể gả cho đàn ông , bà nhất định sẽ để con gái gả cho một đàn ông .
Có lẽ bà thực sự nuông chiều con gái quá !
Điều đó khiến con gái bà ghen tị và buồn bã.
Bà nhớ cô con gái ngây thơ, đáng yêu ngày xưa của !
Nếu con gái bà luôn ngây thơ, đáng yêu như , thì hủy hoại!
Nghĩ đến Kiều Hân, Tô Tuyết thở dài não nề. Bà chỉ hy vọng Cố Châu và Kiều Niên đừng gây sự nữa, để nhà họ Kiều cuộc sống định...
Tô Tuyết kéo Hứa Thu bước !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1077-han-se-khong-chet.html.]
Trong từ đường nhà họ Kiều.
Từ đường đầy khói. Bài vị của Kiều lão phu nhân đặt bàn.
Khi Kiều Niên bước , cô nhớ giọng và nụ của Kiều lão phu nhân khi cô còn nhỏ!
Trong cả nhà họ Kiều, chỉ Kiều lão phu nhân là đối xử với cô nhất.
Bà Kiều sẽ đích đưa đón cô học. Bà còn đích nấu những món ăn ngon cho cô. Bà cũng thường đưa cô mua sắm, kể chuyện khi ngủ, đưa cô đến công viên giải trí chơi.
Hầu hết những kỷ niệm thời thơ ấu của cô đều do bà Kiều để .
Bà Kiều khỏe. Bà Kiều thậm chí còn đặc biệt để cho cô 10% cổ phần để cô chịu bất kỳ oan ức nào.
Kiều Niên cầm ba nén hương, dùng nến thắp lên. Cô bước trở giữa từ đường, quỳ xuống đệm futon, bài vị của bà Kiều và nghiêm túc dập đầu ba cái.
Kiều Niên nhắm mắt , khẽ lẩm bẩm.
- Bà ơi, cháu là Niên Niên. Hôm nay cháu đến thăm bà! Trước đây bà là lo lắng nhất cho cuộc sống của cháu. Cháu với bà rằng bà cần lo lắng cho cháu nữa. Cháu trưởng thành và kết hôn với chồng mà cháu yêu thương. Giờ cháu hạnh phúc!
Đến cuối câu, giọng Kiều Niên chút nghẹn ngào. Nếu vì lo lắng cho bà nội, cô sớm khiến nhà họ Kiều biến mất khỏi An Thành từ lâu .
Sau khi Kiều Niên dậy, cô đặt nén hương lư hương trở về chỗ cũ, nghiêm túc bái lạy.
Sau khi Kiều Niên cúi chào xong, Cố Châu cũng dâng hương lên bà Kiều.
Hai ngoài.
Vừa bước khỏi từ đường, hai liền thấy Kiều Vũ và Kiều Hân đang tới!
Mặt Kiều Hân vẫn còn thương. Băng bó khắp mặt, để lộ mắt, mũi và môi. Vừa thấy Kiều Niên, cô vô thức núp lưng Kiều Vũ.
Chân thương của Kiều Hân vẫn lành hẳn. Vừa , cô vội vàng trốn nên suýt nữa ngã xuống đất!
May mà Kiều Vũ nhanh chóng đỡ lấy Kiều Hân, cho cô ngã. Anh thấp giọng an ủi cô.
- Đừng sợ, !
Cố Châu và Kiều Niên để ý đến Kiều Vũ và Kiều Hân. Vừa định rời , Kiều Vũ ngăn họ !
- Đợi !
Kiều Niên đầu Kiều Vũ, nhướn mày, mỉa mai .
- Sao ? Anh nghĩ em chịu khổ , bênh vực cô ?