Bầu khí càng lúc càng ngượng ngùng. Kiều Hân run rẩy dậy, lấy hết can đảm Kiều Niên.
- Chị, chị về . Chị ăn cơm ở nhà khi ?
Kiều Niên thật sự thể chịu đựng việc ở nhà họ Kiều thêm nữa. Toàn cô giờ đây tỏa một luồng khí lạnh lẽo.
Phớt lờ lời Kiều Hân , cô gắt lên.
- Trả cỏ Suranne cho !
Tô Tuyết cảm nhận sự lạnh lẽo tỏa từ Kiều Niên. Trong thoáng chốc, bà chút choáng váng. Bà cảm thấy Kiều Niên ngày càng đổi. Cô còn là Kiều Niên ngoan ngoãn như nữa.
Cô đúng là một đứa con hoang.
Cô gái ngang bướng sẽ bao giờ trưởng thành, dù nuôi dưỡng cô cả đời.
Ánh mắt Tô Tuyết thoáng qua vẻ lạnh lẽo.
Kiều Sơn cũng cảm nhận sự đổi của Kiều Niên. Ông thản nhiên đập mạnh tách xuống đất, trừng mắt Kiều Niên. Ông nổi giận.
- Mày cái gì? Sao mày dám chuyện với và em gái như ?! Muốn tao đưa mày trở bệnh viện tâm thần ? Biết mày sẽ học cách ăn cho phép với gia đình!
Kiều Niên dời ánh mắt từ Tô Tuyết sang Kiều Sơn. Cô khịt mũi, hỏi.
- Vậy ông nghĩ nên chuyện với một tên trộm như thế nào?
- Im lặng! Đồ khốn nạn! Nếu vì lợi ích trong hôn nhân của mày, mà sắp xếp cho mày gả nhà họ Cố, thì giờ mày vẫn còn kẹt trong bệnh viện tâm thần! - Kiều Sơn đau lòng khi nhắc đến họ Cố.
Nếu Cố Châu trai, khỏe mạnh, tương lai xán lạn, ông gả Kiều Hân .
- Từ lúc về nhà đến giờ, mày chuyện “ăn cắp”. Nhà mày nợ mày cái gì?
Kiều Niên kịp gì, Kiều Sơn tiếp.
- Nếu em gái mày bệnh viện tâm thần, chúng mày định chuyển hết tài sản nhà họ Kiều ngoài!
Kiều Niên nên lời. Cô từng thấy nào trơ trẽn như . Điều quả thực khiến cô mở rộng tầm mắt.
bản Kiều Sơn thấy lời của gì sai. Ông lạnh lùng lệnh.
- Tao lệnh cho mày chuyển hết cỏ Suranne trong nhà họ Cố về nhà tao. Còn cây xanh trong bệnh viện, mày cũng mang về nhà họ Kiều luôn !
- Ông đang mơ ? - Kiều Niên nhịn thành tiếng.
Kiều Sơn thấy sự khinh miệt trong lời Kiều Niên. Ông tức giận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-104-con-hoang.html.]
- Cười cái gì? Mau dời mấy thứ đó về đây!
Kiều Niên đó mỉm , ánh mắt chằm chằm Kiều Sơn như đang xem một chú hề biểu diễn.
Kiều Sơn thấy rõ vẻ chán ghét trong mắt Kiều Niên. Ông tức giận dậy.
- Mày hiểu tiếng Trung Quốc ? Mày cho rằng tao đang nhảm ?
Thấy Kiều Sơn nổi nóng, Tô Tuyết trừng mắt Kiều Niên.
- Xin bố cô ngay!
Kiều Hân thầm mừng rỡ, nhưng vẫn giả vờ ngoan ngoãn, ngây thơ như hoa sen trắng.
- Chị, lời bố . Tim bố khỏe. Đừng chọc giận bố! Mau mang cỏ Suranne về!
Kiều Niên để ý đến lời của Tô Tuyết và Kiều Hân. Nhìn thẳng Kiều Sơn, cô mỉa mai.
- Chẳng ông đang bậy ?
Tô Tuyết kinh ngạc Kiều Niên. Bà ngờ Kiều Niên lời vô lý như .
Kiều Sơn tức giận đến mức nghẹn thở, ho sặc sụa.
Tô Tuyết vội vàng vỗ lưng Kiều Sơn, cố gắng làm dịu cơn ho của ông. Ánh mắt bà rơi mặt Kiều Niên, bà bằng giọng già nua.
- Kiều Niên, đừng chọc giận bố cô. Mau mang cỏ Suranne về nhà . Quên chuyện hôm nay !
- Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! - Thấy Kiều Niên tỏ vẻ thản nhiên, vô tư lự, Kiều Sơn khỏi nổi giận.
- Ông còn dám sỉ nhục nữa ? Nghe thế phát ngán ! - Kiều Niên khẩy, chậm rãi.
- Mày... Mày kính trọng lớn!
Vừa nghĩ đến cỏ Suranne vô giá, cơn giận của Kiều Sơn bùng nổ.
- Đồ phản bội! Không một lời, mày chuyển hết đồ đạc của nhà sang nhà họ Cố!
- Ông gì? - Kiều Niên nhướn mày.
Ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở.
- Ông cho cơ hội chuyện. Sau khi ông ném bệnh viện tâm thần, ông thèm đến thăm ?
Lúc , cả Kiều Sơn và Tô Tuyết đều tỏ vẻ bất mãn. Lúc đó, Kiều Sơn cảm thấy Kiều Niên chẳng còn là quân cờ tác dụng nữa . Vì , ông nghĩ đến việc đến thăm cô.
Nếu Kiều Niên khả năng trồng cỏ Suranne, ông đưa cô về nhà từ lâu .