Vậy mà và cũng “bồi dưỡng tình cảm” hơn một tháng khi đóng gói đồ đạc để về quê ăn tết cùng ông bà ngoại. Năm nay bố về, ông bà nội thì mất nên về quê đón tết bên nhà ông bà ngoại.
Tôi đang tập gói bánh chưng thì tiếng gọi vọng từ cổng. Tôi vội chạy vì giọng giống hệt gia sư của .
Thấy , nhăn nhăn nhở nhở:
“Bố và Hạ Vy du lịch . Nghĩ nghĩ về đây đón tết cùng em là nhất.”
Tôi hình mất mấy giây. Người khùng mà . Ông bà khi còn tên Quốc Tuấn chứ đừng là ở đây mà ăn tết.
Ấy mà suýt ngã ngửa khi bà ngoại lật đật chạy :
“Vào đây. Vào đây. Đi đường xa mệt cháu?”
Người đột nhiên thu dáng vẻ “lưu manh” thường thấy khi ở bên cạnh , đó là nét mặt của “con ngoan trò giỏi”.
“Dạ mệt bà.”
Nói , Quốc Tuấn cầm túi quà đỏ chót cùng cành đào khỏi ô tô.
“Cháu quà biếu ông bà ạ.”
Bà vui vẻ sang cháu gái:
“Còn đực đó làm gì. Mau cầm đồ cho .”
Ơ. Sao đang yên đang lành thành thượng khách ở nhà nhỉ. Không để tò mò lâu, bà và ông kể một câu chuyện từ ngày xửa ngày xưa.
Bà ngoại của và bà ngoại của Quốc Tuấn là bạn với từ nhỏ. Chỉ điều do chiến tranh mà mỗi theo gia đình sơ tán một nơi. Mãi hai bà gặp , còn hứa kết làm thông gia. Tuy nhiên, cả hai bà cùng “sính ngoại”, đương nhiên là và cô Lan là bạn như hai bà thời xưa. Vậy là mối giao tình truyền đến đời chúng .
Cô Lan lập gia đình và sinh Tuấn. Còn và bố tuy tình cảm từ lâu nhưng do công tác xa nhà, mỗi đóng quân một nơi nên mãi mới đứa con gái là .
Chính vì điều mà hai bên gia đình chăm sóc nhiệt tình. Chưa kể cho các bạn nhỉ, hồi bé tròn đó nha. Vẫn còn mấy bức ảnh ở nhà bà đó. Sau lớn lên, học hành vất vả nên tự nhiên thành cò hương dù bản cũng da thịt một chút.
Đang hóng chuyện tới mức ngậm miệng thì giật nhận thì và hôn ước từ ?
Thời buổi nào mà còn những thứ như chứ? Có kiếm ai nên tạm ưng con bé cận lòi là ?
Lúc , ông ngoại lên tiếng khiến giật :
“Bảo Anh với Quốc Tuấn tối nay trông nồi bánh chưng nhé. Ông bà tuổi , thức .”
Tôi chỉ gói bánh chứ việc trông nồi bánh chưng thành thông lệ. Thường thì và ông sẽ thức trông bánh trong lúc bà nghỉ ngơi.
Dưới ánh lửa bập bùng, Quốc Tuấn :
“Lạnh như em nhà nghỉ . Tôi sợ lạnh nên sẽ ở đây làm em.”
Tôi vội xua tay:
“Em làm cùng cho vui. Để ở một tội nghiệp.”
Người bên cạnh bật :
“Từ lúc em chúng hứa hôn vẻ tình cảm giữa chúng tăng lên mấy bậc đấy nhỉ.”
Từ “tai nạn” trong phòng học tới giờ, chúng làm hành động gì bất thường. Chỉ điều cũng dần quen với sự xuất hiện của Quốc Tuấn ở bên cạnh .
Tôi quyết định đổi chủ đề:
“Anh ở nước ngoài lâu như thấy nhớ nhà ?”
Nói xong thấy thực sự là đứa vô tri. Rõ ràng bố mới hơn một năm mà thi thoảng vẫn thầm vì nhớ họ trong khi kế bên xa gia đình lâu tới . Nói là nhớ thì chỉ là dối mà thôi.
“Em… em xin . Em hỏi câu vô nghĩa quá.”
Quốc Tuấn mỉm :
“Có những đoạn đường chúng tự một .”
Nói , sang :
“Vậy còn em, để thành tích như chắc chắn cũng dễ dàng gì đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-yeu-hoa-hoc/chuong-8.html.]
Tôi khẽ gật đầu. Đa phần chỉ tán dương khi đạt thành tích khủng trong học tập nhưng họ để nó nỗ lực nhiều.
Quốc Tuấn hỏi :
“Có bao giờ em thấy hối hận ?”
Tôi lắc đầu:
“Em thực sự yêu Hoá học. Muốn đem nó ứng dụng đời sống chứ những kiến thức khô khan.”
Người bên cạnh tủm tỉm :
“Vậy còn Hoá nhà ông Học thì ? Em thực sự suy nghĩ về những lời ?”
Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng. Người hơn hẳn những gì thể tưởng tượng . Quốc Tuấn quá xuất sắc, một đứa ham flex như thực sự nên lời.
Theo như Hạ Vy thì quan tâm tới từ khi còn ở bên Mỹ. rõ ràng về hôn ước giữa hai gia đình còn thì . Liệu rằng đó chỉ là làm theo lời lớn?
Tính thẳng thắn, vòng vo nên hỏi:
“Em một chuyện…”
Chẳng ngờ hết câu vươn tay nhéo má một cái:
“Em cho rằng vì bố mai mối nên mới quan tâm em đúng ?”
Túi cúi gằm mặt, khẽ một tiếng:
“Vâng.”
“Em nhỏ hơn quá nhiều. Bố đương nhiên em học hành xong xuôi mới cho em và chuyện. Chỉ là trong thời gian đó, vô tình cảm mến . Còn gì thú vị hơn khi tình cảm với cô dâu tương lai của nhỉ.”
Tôi tức giận tới đỏ mặt:
“Ai… ai thèm làm cô dâu của chứ?”
Quốc Tuấn mỉm , nhẹ nhàng ôm lấy :
“Này Bảo Anh… em sắp hai mươi tuổi nhưng thì gần ba mươi đấy. Em còn nghĩ nhanh một chút là con của chúng sẽ còi cọc chứ béo mầm như ai đó hồi nhỏ .”
Nói xong, tiếp lời:
“Quãng thời gian một . Hiện tại, thực sự mong bạn đồng hành là em.”
Tôi khẽ gật đầu:
“Em sẽ làm trợ lý của .”
Chẳng thể ngờ hết câu lên thành tiếng:
“Con bé ngốc . Ai cần trợ lý? Ý là em làm vợ .”
Tôi còn ngây ngốc thì đặt lên môi một nụ hôn nồng nàn, say đắm. Người còn linh cảm của sai, càng ở gần tình cảm trong càng lớn dần lên. Tôi chỉ vùi mặt lồng n.g.ự.c rắn chắc của để đối diện với lúc . Chỉ điều Quốc Tuấn nâng cằm lên, khiến cho thẳng :
“Còn đồng ý là hôn em nữa đó.”
Có lẽ hôn tới mụ mị đầu óc nên lập tức gật đầu.
Quốc Tuấn tủm tỉm , rút một chiếc hộp bằng nhung màu xanh thẫm từ trong túi áo khoác. Tôi ngạc nhiên tới nỗi thốt nên lời khi đeo chiếc nhẫn bằng bạch kim lên ngón tay áp út của .
“Hơi sớm một chút nhưng thực lòng mong em tháo nó . Đây là bùa hộ mệnh giúp em tránh khỏi mấy tay sát gái của khoa Toán mấy cùng lớp của em.”
Nói xong, tiếp lời:
“Đừng tưởng mấy thằng nhóc đó tỏ tình . Tai mắt của ở khắp nơi đấy.”
Tôi khúc khích :
“Anh ghen ạ?”
Quốc Tuấn lạnh lùng :
“Nếu em ăn sô-cô-la thì mua cho. Cấm nhận hàng từ khác rõ ?”