Nói cũng , lúc chân tay bủn rủn, còn vững chứ đừng vung tay tát là la hét một trận.
Hai má nóng ran, lẽ còn đỏ lên như quỳ tím gặp axit mạnh nên chỉ còn cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của ai .
lúc , nâng cằm lên, khiến đối diện với sự thật là bản cùng ai đó làm chuyện khác thường.
“Thầy… …”
Người đối diện bật :
“Tôi còn tới trường với tư cách giảng viên nữa. Em cần gọi là thầy. Biết môn học kỳ khó nên phá lệ kèm cặp em mà thôi. Ai ngờ…”
Nói xong, Quốc Tuấn tiếp lời:
“Từ giờ trở chính là bạn trai của em.”
Tôi liền lắp bắp:
“Bạn… bạn trai cái gì chứ?”
Chẳng ngờ nổi giận, thẳng mắt :
“Em cho rằng chuyện là chuyện nhỏ hả?”
Tôi vội lắc đầu. Hai đủ năng lực hành vi dân sự “trao đổi nước bọt” thể nào là chuyện nhỏ .
“Không… chỉ là… chỉ là…”
Chẳng đợi hết câu, khẳng định chắc nịch:
“Tôi sẽ đợi tới lúc em cũng thích .”
“Thật ? Đợi bao lâu cũng ?”
“Đương nhiên là . Tôi em cho một cơ hội. Trong vòng sáu tháng nhất định sẽ khiến em cũng tình cảm với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-yeu-hoa-hoc/chuong-5.html.]
Tôi ngước đối diện:
“Nếu thì ?”
“Nếu thì sẽ xin thêm một cơ hội khác.”
Nghe tới đây bật , quên sự ngượng ngùng . lúc tiếng máy sấy báo quần áo của khô. Tôi nhanh chóng chuồn , để mặc ai c.h.ế.t chân tại chỗ.
Sau khi đồ xong, chạy vội ngoài. Thật may ai còn ở đó làm khó nữa. Nói thật lòng thì hiện tại vẫn còn tim đập chân run. Tôi hôn thực sự là như thế nào. Tuy rằng xem phim ít nhưng đầu trải nghiệm quả thực làm để xoá hình ảnh đó khỏi đầu.
Cũng may là bến xe buýt ngay gần chung cư. Khi tới nơi thì xe buýt chuẩn rời bến. Chỉ điều giật , đánh rơi cả túi đồ tay khi thấy nào đó chờ hàng ghế cuối cùng của xe buýt.
“Em định từ điểm đầu tới điểm cuối của xe buýt ?”
Tôi ngoan ngoan xuống chỗ trống ngay bên cạnh , yên vị tại đó. Ngu gì mà hơn chục cây chứ.
“Về tới nơi thầy… … đừng gì với cả nhà nhé.”
“Tại giấu? Bị theo đuổi em thấy hổ ?”
Tôi vội xua tay. Trong đầu lúc vô cùng hỗn loạn. Nếu cho mấy phương trình phản ứng đơn giản khi cũng sai bét chứ.
Trước cũng vài bạn nam trong trường tới tặng quà tỏ tình nhưng cơ bản tin mấy thứ tình cảm đó. Tôi thấy con gái khoa Văn khoa Ngoại ngữ trường xinh hiền. Chẳng lý do gì họ thích một đứa cận lòi, tóc thì lúc nào cũng buộc cao lên như đuôi ngựa. Thú thực là cũng ngưỡng mộ mấy bạn tết tóc, kẹp tóc cầu kì lắm, chỉ là làm khéo, mất thời gian. Đã thế ngoài son dưỡng môi màu vị cam thì chẳng loại mĩ phẩm nào khác. Tiền bố cho cất để “nướng” nông trại trong mơ . Vẫn còn quá xa vời để nghĩ tới mấy chuyện đó nhưng nếu bắt đầu từ bây giờ, e rằng tới khi nào vườn cây mận, đào trĩu quả như trong phim Tây Du Ký mới xuất hiện đây.
Đang mơ mơ màng màng thì bên cạnh cốc một cái đầu khiến bừng tỉnh.
“Này. Tôi đang hỏi em đấy. Em thấy hổ khi như theo đuổi hả?”
Lần lớn tiếng hỏi nên mấy bạn nữ xung quanh cũng . Họ tủm tỉm . Có còn thầy Tuấn là giảng viên đại học A nên :
“Một xuất chúng như mà còn đồng ý sẽ hối hận đấy.”
Khoé môi khẽ giật giật, gì đó cho ngầu thôi. Dù cũng quen họ, góp ý gì đó thì kệ . Cuộc sống của do quyết định, mà giải thích cho khác.
Người bên cạnh giống như cùng suy nghĩ với , mỉm :
“Tôi nghĩ não bộ của em hoạt động . Hãy tự suy nghĩ .”