Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 16: KHI YÊU KHÔNG CHỈ LÀ CHẠM
Căn phòng tranh hôm ấy tràn ngập ánh nắng. Tôi ngồi trên bậu cửa sổ, cơ thể quấn hờ trong một chiếc sơ mi dài của Thiên Dật. Mùi mực vẽ, cà phê, và hương thơm từ chính da thịt anh sau mỗi đêm dài vẫn còn lẩn khuất trong không khí.
Thiên Dật từ sau lưng tiến đến, tay ôm vòng lấy eo tôi. Anh đặt cằm lên vai tôi, cọ nhẹ như một chú mèo lười biếng.
“Em biết không, kể từ khi có em, mỗi ngày của anh đều là một gam màu mới. Và đêm qua... chắc là màu đỏ rực.”
Tôi bật cười, quay lại hôn nhẹ lên môi anh. Nhưng chỉ một cái chạm môi thôi cũng đủ để cả hai lại cuốn lấy nhau như bị thôi thúc bởi bản năng. Anh bế tôi lên, đặt lên chiếc bàn vẽ gần đó, gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi tôi đang mặc.
“Em luôn làm anh phát điên vì vẻ s.e.x.y ngây thơ này.” — Anh khàn giọng nói, rồi áp môi mình lên cổ tôi, ngấu nghiến như đánh dấu lãnh thổ.
Bàn tay anh lướt xuống vùng bụng, rồi đột ngột chạm vào giữa hai chân tôi. Tôi khẽ giật mình, ôm lấy cổ anh, miệng không kiềm được những tiếng thở gấp. Thiên Dật hôn tôi thật sâu, rồi đẩy nhẹ hai chân tôi ra.
“Đừng giữ lại gì cả. Hãy cho anh thấy, em cần anh đến nhường nào.”
Tôi cong người, gọi tên anh khi anh tiến vào, từng nhịp di chuyển trong tôi đầy gấp gáp. Bàn tay anh siết lấy hông tôi, miệng lướt khắp ngực, bụng, rồi hôn sâu ngay dưới rốn. Cảm giác ấy khiến tôi run rẩy và gần như gào lên trong kích thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-va-chang-hoa-si-thien-tai/chuong-16-khi-yeu-khong-chi-la-cham.html.]
Không chỉ là thể xác — tôi có cảm giác như anh đang chạm vào linh hồn tôi, mỗi cú nhấn, mỗi lời thì thầm đều khiến tôi chìm sâu vào khoái cảm lẫn cảm xúc. Tôi khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc, vì yêu, vì được yêu và được tan ra trong vòng tay người đàn ông này.
Khi cả hai cùng kết thúc, anh ôm tôi vào lòng, vuốt ve lưng tôi như dỗ dành. Cả căn phòng chỉ còn tiếng thở dồn dập và những nhịp tim đồng điệu.
“Anh không cần em hoàn hảo. Anh chỉ cần em là chính em… và ở bên anh.”
Tôi mỉm cười, khẽ nói:
“Và em sẽ ở lại, trong từng bức tranh, trong từng nhịp thở của anh.”
CHƯƠNG 17: MẢNH VẢI TRẮNG GIỮA PHÒNG TRANH
Một buổi sáng yên ả, tôi thức giấc trong căn phòng ngập ánh nắng. Thiên Dật đã rời giường từ sớm. Tôi ngồi dậy, quấn chăn quanh người, bước xuống, và nghe thấy tiếng cọ vẽ lướt trên toan từ phòng bên.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng tranh, đứng lặng người.
Thiên Dật đang đứng trước một bức tranh lớn — toàn bộ khung vải phủ một màu trắng thuần khiết, chỉ có đúng một hình thể lõa lồ nằm nghiêng ở trung tâm. Đó là tôi.