Sau đó là sống lưng, tứ chi... Cậu thậm chí còn cẩn thận tránh mắt và tai , dùng khăn ướt lau mặt từng chút một.
"Gừ gừ... Gừ gừ..."
Tiêu !
Tôi kiểm soát mà phát tiếng kêu thoải mái.
Tống Như Mặc dường như khẽ hừ một tiếng, rõ là hài lòng châm chọc.
"Chỗ đóng cục ... Cái thằng nhóc đó rốt cuộc bao lâu chải lông cho mày ?"
"Móng vuốt cũng dài ..."
Tôi đang phục vụ đến mức mơ màng buồn ngủ.
"Rầm!"
Lục Tử Kỳ mắt đỏ ngầu ở cửa.
Sau khi rõ tình hình trong nhà, ngây .
"Mày đưa nó về... Chỉ, chỉ là để tắm cho nó thôi ?!"
Tống Như Mặc dậy.
"Anh làm chủ kiểu gì ?"
Cậu chỉ : "Vứt một con mèo như nó ở nơi hỗn loạn như thế, nguy hiểm đến mức nào hả? Có thể giẫm chết, xe tông, bắt ngược đãi! Rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì ?"
Ở cửa còn chen chúc mấy đàn em của Lục Tử Kỳ, tất cả đều ngơ ngác đại ca của ăn mắng.
Tôi căng thẳng Lục Tử Kỳ.
Theo tính cách nóng nảy thường ngày của , Tống Như Mặc chỉ thẳng mặt mà mắng như , đáng lẽ nổ tung .
Tôi chuẩn sẵn sàng cho việc lao đánh .
Thế mà Lục Tử Kỳ, ... Không hé răng nửa lời.
Tống Như Mặc dường như cũng lười thêm với , lấy chiếc khăn tắm lớn bên cạnh, vớt khỏi chậu, nhanh chóng thấm khô nước .
Cậu lau khô ráo một nửa nhét lòng Lục Tử Kỳ.
"Ôm chặt mèo của ."
"Như Mặc, chứ?"
Lâm Dao Dao thở hổn hển xông , dang hai tay che chắn Tống Như Mặc.
Đôi mắt xinh giờ đây tràn ngập sự chán ghét và giận dữ đối với Lục Tử Kỳ: "Lục Tử Kỳ! Anh đủ đấy! Không ngờ theo đến tận nhà để gây sự với ! Anh thấy thật ấu trĩ, thật vô liêm sỉ ?! Anh định dây dưa đến bao giờ nữa!"
Đàn em của Lục Tử Kỳ định mở lời: "Chị Dao Dao, ..."
"Đủ ."
Lục Tử Kỳ ngắt lời giải thích của đàn em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-the-toi-la-mot-con-meo-tot/chuong-5.html.]
Anh sâu Lâm Dao Dao đang che chắn Tống Như Mặc.
Ôm chặt hơn lòng, đó , sải bước khỏi nhà.
Lục Tử Kỳ ôm về nhà dặt lên sofa, đó tự chui bếp, xách mấy lon bia.
Anh sofa uống bia, ở một bên l.i.ế.m lông.
"Cốc cốc cốc."
Lục Tử Kỳ bực bội lau miệng, lê dép mở cửa.
Cửa mở, một mùi nước hoa nồng nặc bay .
Ở cửa là một một cô gái nhuộm mái tóc ngắn màu vàng sáng y hệt phong cách của Lục Tử Kỳ thời kỳ đầu, trang điểm đậm, mặc áo khoác da đính đinh tán, một hàng khuyên tai lấp lánh tai.
Tôi ngẩng đầu , một dòng chữ hiện lên đầu cô : [Nữ hai, Hứa Nhiễm]
"Anh Tử Kỳ!"
Hứa Nhiễm thấy sofa, mắt lập tức sáng lên: "Oa! Đây là bé mèo nhặt về ? Đáng yêu quá!"
Cô vòng qua Lục Tử Kỳ lao đến ôm .
Linlin
Lục Tử Kỳ giơ tay chắn ngang, trực tiếp chặn cô ở ngoài cửa: "Cô đến làm gì?"
Giọng điệu cứng rắn, chẳng chút khách khí.
Hứa Nhiễm lắc lắc cái túi nhựa siêu lớn đang xách tay, bên trong nhồi đầy ắp: "Nghe nuôi mèo ! Em cố tình mua đó! Anh xem !"
Cô như dâng bảo vật, kéo miệng túi , để lộ những bao bì sặc sỡ bên trong. Nào là hạt mèo nhập khẩu, pate cao cấp, ổ mèo sang trọng, các loại bàn mèo đủ hình dạng, và một đống đồ chơi mèo là đắt tiền.
"Meo!" (Đồ !)
Tôi nhảy từ sofa xuống, xán đến cửa, quấn quanh bên mắt cá chân Hứa Nhiễm, dùng đầu cọ đôi bốt da nhỏ của cô , cổ họng phát tiếng kêu hài lòng.
Hứa Nhiễm cọ xát đến mức lòng nở hoa, cúi xuống vuốt ve .
Lục Tử Kỳ cau mày càng chặt hơn.
"Đặt đồ xuống, nhanh ."
Hứa Nhiễm nhà, từ trong chiếc túi nhỏ tùy lấy một cái hộp vuông, cẩn thận đưa tới: "Anh Tử Kỳ, cái ... Là cho ..."
Lục Tử Kỳ thèm cái hộp đó, ánh mắt thẳng tắp chằm chằm Hứa Nhiễm.
"Hứa Nhiễm."
Tay Hứa Nhiễm khựng giữa trung.
"Sau , cần đưa đồ cho nữa."
"Cũng cần cố tình chạy đến. Tôi thích cô. Trước đây thích, bây giờ thích, cũng sẽ thích."
Vành mắt Hứa Nhiễm đỏ lên với tốc độ thể thấy bằng mắt thường, nước mắt nhanh chóng đong đầy.
Cô há miệng, dường như gì đó nhưng cuối cùng một chữ cũng thể thốt .