Tôi Làm Công Ở Cửa Hàng Tiện Lợi Hạnh Phúc - Chương 1: Xin mời làm việc

Cập nhật lúc: 2025-11-19 02:44:12
Lượt xem: 2

“Diêm tiểu thư, ở phần cuối hợp đồng , mời cô ấn dấu tay.”

Đầu óc Diêm Uẩn nặng như chì, bên tai ù vang. Tiếng xôn xao xen lẫn tiếng còi xe cấp cứu, xe cảnh sát inh ỏi, hỗn loạn đến mức cô phân biệt nổi cái gì với cái gì.

Tứ chi mềm nhũn như rút gân, dùng sức cũng dùng .

Một lát , cổ tay cô rơi xuống, lòng bàn tay lướt qua mặt giấy.

Gần như ngay lập tức, Diêm Uẩn như kéo bật khỏi trạng thái “ bóng đè”, đầu óc bừng sáng, cảm giác với thế giới xung quanh mở , tay chân cũng lấy quyền điều khiển.

Tầm mơ hồ dần rõ. Khi thấy mấy chữ in tờ giấy trong tay, [Hợp đồng lao động Cửa hàng tiện lợi Hạnh Phúc], Diêm Uẩn tỉnh táo.

c.h.ế.t? Chẳng lẽ cô xuyên sang thế giới khác?

Vừa thoát khỏi nỗi hoảng sợ vì xe đ.â.m bay cái c.h.ế.t mơ mơ hồ hồ còn tiêu hoá xong, cô cú sốc thứ hai đến từ tờ hợp đồng.

Người đàn ông ghi trong hợp đồng là “Quản lý cửa hàng”, mặc áo sơ mi sọc đỏ vàng, đóng thùng trong chiếc quần tây đen, bộ đồng phục quản lý tiêu chuẩn. Anh đặt một bộ đồng phục nữ nhân viên mới tinh mặt Diêm Uẩn, giọng điệu miễn cưỡng nghiêm túc nhưng vẫn cố tỏ thiện.

“Được , Tiểu Diêm. Vào phòng nghỉ nhân viên đồng phục . Từ hôm nay cô thử việc ba ngày.”

“Nếu qua , tổng bộ mới xét chuyển chính thức. Còn nếu …”

Diêm Uẩn hợp đồng, bộ đồng phục, ngay đó, cô quăng thẳng đồng phục mặt quản lý, xoay chạy thẳng cửa.

“Thôi ! Đã xuyên qua ai còn làm công!!!”

Quản lý: “…”

Diêm Uẩn dùng vai húc mạnh cửa kính, điên cuồng lao ngoài.: “Cuối cùng cũng thoát khỏi thế giới cũ ! Bố tiên sư!”

Một giây , cô va ngược cửa kính, rơi trở trong tiệm, và đối diện ánh mắt của quản lý đang ghế.

Quản lý giơ bộ đồng phục lên, vẫn giữ vẻ từ tốn:

“Thật cô cũng thể thử làm nghề phóng hoả, mưu sát linh tinh cũng .”

Cuối cùng, Diêm Uẩn mặt cảm xúc mặc đồng phục, quầy thu ngân.

Quản lý gỡ con d.a.o gọt giấy đang cắm sâu mắt , tưởng như lên tới đại não, ném thùng rác, đến bồn rửa tay, mở vòi nước rửa sạch m.á.u loãng.

“Không , đừng căng thẳng. Nhân viên mới lúc bất ngờ dễ mất khống chế, quen … Aizz, đôi khi phỏng vấn mấy đứa hướng nội cẩn thận, đ.â.m phát còn thấy thiếu thiếu.”

Thường An

Anh bình thản lau khô mặt, ánh mắt trở bình thường.

Sau đó với tay lưng, mò mãi tới, đành nhỏ giọng nhờ:

“Tiểu Diêm, giúp rút cái chân ghế đang đ.â.m lưng với.”

Diêm Uẩn: “…”

Tâm c.h.ế.t.

Quản lý đồ xong, khoan khoái hơn hẳn.

“Hôm nay thương nặng nên xin nghỉ bệnh một ngày.” Anh khoác túi, đối diện quầy thu ngân, giọng vô cùng nghiêm túc. “Công việc của cô đơn giản lắm: thu ngân, kiểm hàng, quét dọn mặt tiền cửa hàng.”

“Mấy thứ siêu nhiên linh tinh cô cần tham gia. Làm đủ tám tiếng, hết giờ tan ca thì tất cả trong cửa hàng liên quan gì đến cô.”

Diêm Uẩn: “…”

“Hãy làm việc chăm chỉ,” quản lý vỗ vai cô, “Qua thử việc, đó cố gắng thêm, thăng chức tăng lương trò đùa.”

Có lẽ sợ nhân viên mới khó lắm mới lừa bỏ chạy, mở sổ tay nhân viên, lật đến trang sơ đồ cấp bậc của công ty, một kim tự tháp bằng chữ.

Anh chỉ đỉnh tháp: “Thăng lên vị trí chỉ là vấn đề thời gian.”

Diêm Uẩn chữ [Diêm Vương] ở đỉnh kim tự tháp, khóe miệng giật giật:

“Thế giới cũng trò lừa đảo nhỉ.”

Rồi cô nghiêm mặt:

“So với chuyện đó, quan tâm hơn chuyện xin nghỉ bệnh. Anh cố ý dụ nhân viên mới đ.â.m để kiếm cớ nghỉ ?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-lam-cong-o-cua-hang-tien-loi-hanh-phuc/chuong-1-xin-moi-lam-viec.html.]

Quản lý: “…”

“Đây là bậy!”

Quản lý đau lòng gào lên, nhưng tay vẫn ấn mạnh nút xin nghỉ bệnh máy.

“Người trẻ tuổi cần chuyên tâm công tác, cần chú đến mấy việc vặt ngoài lề! Mấy cái đối với sự thăng tiến sự nghiệp của cô tác dụng gì hết.”

[Tít, Đơn xin nghỉ bệnh ghi nhận]

Ngay đó, vác túi, phóng khỏi cửa nhanh như chớp. Cửa kính lắc qua lắc vài dừng, ngăn giọng cuối cùng của .

“Chúc may mắn, nhân viên mới.”

Cửa hàng tiện lợi sáng đèn rực rỡ, im lặng giữa bóng đêm tĩnh mịch.

Ở bên đường, quản lý đầu cửa tiệm.

Biển hiệu treo ngay cửa: nền vàng, chữ đỏ, giống như một tấm bùa kỳ quái từ xa.

【Cửa hàng tiện lợi Hạnh Phúc, mở cửa 24h】

Từ con hẻm đen mù bên cạnh, một nữ sinh dáng hình mơ hồ lảo đảo bước . Tay chân cô mềm oặt như xương, chỉ dựa quán tính mà đong đưa theo mỗi bước , thế nào cũng thấy bình thường.

“Hô… hô…”

dừng cửa vài giây, đó dùng trán đẩy cửa kính, chậm rãi trượt bên trong.

Một vệt m.á.u đậm đặc dính chỗ trán cô chạm cửa.

Quản lý chỉ liếc , , bước nhanh rời khỏi.

“Chỉ cần cô sống qua ba ngày thử việc, chuyện thăng chức tăng lương giấc mơ .”

điều kiện tiên quyết, là cô sống đến lúc chuyển chính thức.”

“Chúc may mắn nhé, nhân viên mới.”

Diêm Uẩn dựa bồn rửa tay, ôm tay, đời bằng ánh mắt vô vọng. Chuông gió cửa leng keng vang lên.

Kèm theo đó là giọng nữ máy móc quen thuộc của hệ thống:

【Hoan nghênh quý khách.】

tiếng bước chân.

Diêm Uẩn chậm rãi thẳng, cửa kính mở khép .

Bên ngoài là bóng đêm, sâu hút, lặng ngắt.

Làm gì khách?

“Chào chị.”

Giọng lạnh tanh vang lên từ mép quầy thu ngân bên trái.

Diêm Uẩn giật đầu.

Ngay tầm góc c.h.ế.t khuất tầm khi nãy, từ bao giờ, xuất hiện một nữ sinh mặc đồng phục, dáng nhỏ nhắn.

Hai tay cô buông thõng bên đùi, cặp sách đeo lưng mà buộc ngực, kiểu đeo thuận tiện cho việc trả tiền lẻ.

Không đúng.

Có gì đó sai sai.

Ánh mắt Diêm Uẩn rơi xuống bờ vai và phần quai cặp, sắc mặt cô nghiêm .

Cặp sách cột chặt n.g.ự.c nữ sinh.

“Chào chị,” nữ sinh mỉm khi thấy Diêm Uẩn , “Ngày mai em thi. Em mua hai cây bút.”

Mùi m.á.u tanh nồng nặc tràn từ kẽ môi và hàm răng, nhỏ xuống nền gạch trắng lạnh băng.

“Chào chị,” cô lặp , da thịt nơi cổ và mặt như vật gì đó cắt toạc, từng mảng da bong tróc theo nhịp , để lộ những vết đao ghê rợn.

“Em … hai cây… bút.”

Loading...