07
Khóa trong nhà vốn loại bình thường, mở, nhưng tháo thì dễ.
Tua-vít xoay vài vòng, kìm bẩy một cái, búa gõ thêm hai nhát — tay nắm rơi xuống.
Nửa ổ khóa bên trong cũng tuột, rơi “cạch” một tiếng lớn xuống sàn.
Qua lỗ khóa, thấy dì út.
Hai tay dì dây thừng buộc chặt đầu giường, miệng nhét kín bằng khăn lông.
Nước mắt ướt đẫm cả gối.
Nghe tiếng ổ khóa rơi, đôi mắt nhòe lệ của dì hướng về phía cửa, trân trối.
Dì nuốt vội miếng bánh bao trong miệng, mặt vẫn còn vệt nước mắt, bộ quần áo chuẩn sẵn.
Dì nắm c.h.ặ.t t.a.y , loạng choạng xuống lầu.
Nghe thấy trong phòng ông bà nội truyền tiếng ngáy, dì đưa ngón tay đặt môi hiệu: “Suỵt.”
Tôi căng thẳng áp sát cửa .
Dì nhẹ nhàng bước , lấy chứng minh thư, điện thoại và chiếc ba lô to .
Tôi cõng ba lô, dì cắm sạc pin dự phòng cho điện thoại, cúi đầu gõ nhanh tin nhắn.
Đến đầu làng, một chiếc xe đang đậu sẵn.
Tài xế thấy tới thì hỏi:
“Là xe ?”
“Phải ạ!” – Tôi lớn tiếng đáp, kéo tay dì, đưa dì lên xe.
Không ngờ dì đột nhiên , nắm chặt cánh tay , kéo cả lên xe.
“Chú, ga tàu hỏa.”
“Hai , một trăm tệ.”
“Được.”
Tôi ngẩn ngơ xe nổ máy.
Dì chớp đôi mắt đỏ hoe, nhỏ:
“Lộ Lộ, con nghỉ đông đúng ? Dì dẫn con du lịch nhé.”
Dì giơ điện thoại cho xem:
“Dì với ba con , họ yên tâm lắm.”
Tôi thở phào, ném đống bài tập nghỉ đông còn làm xong đầu.
Đến ga tàu, dì mua hai vé thành phố.
“Dì ơi, lên thành phố làm gì thế?”
Dì xoa đầu , :
“Lộ Lộ, con sợ độ cao ?”
Tôi lắc đầu.
Ngày 24 tháng Chạp, lúc ba giờ sáng, đầu tiên trong đời máy bay.
Dựa vai dì, ngủ mê man đến mơ hồ chẳng trời đất.
08
Xuống máy bay, ngủ một mạch trong phòng khách nhà dì tới tận trưa.
Dì bên bàn học, khúc khích khi điện thoại, đến mức rung cả .
Tôi dụi mắt, đến gần:
“Có chuyện gì thế dì, vui ghê ?”
Dì nổi, đưa điện thoại cho tự xem.
Xem xong, còn to hơn dì.
Dì gửi cho một bà trong làng, vốn thích hóng chuyện, hai trăm tệ tiền lì xì, nhờ bà sáng sớm sang nhà cảnh náo nhiệt, gửi video cho dì.
Quả thật, bà còn kéo cả ghế chễm chệ sân đối diện nhà từ sớm.
Chín giờ sáng, nhà trai ông bà chọn lựa lái cả đoàn xe cưới rình rang, kèn trống inh ỏi kéo đến cửa.
Bà mối và chú rể ôm theo một bộ váy cưới đỏ chót, chỉ chờ khoác lên “cô dâu”.
Video bà hàng xóm rõ, kỹ năng hóng chuyện thì khỏi chê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-la-anh-hung-cua-di/chuong-4.html.]
Bà chen thẳng đám đông, tay giấu trong áo, chỉ ló cái camera điện thoại lia lịa.
Khi đoàn xe cưới và nhà trai tới nơi, ông bà vẫn còn ngáy o o giường!
Cuối cùng, vẫn là chú rể cho ông bà nội mỗi một cái tát trời giáng, mới thành công gọi hai họ từ cơn mơ mộng tỉnh .
“Thông gia, đến sớm thế cơ .”
Ông bà vì nghĩ đến sính lễ hai mươi vạn, nên dám phát hỏa.
Mẹ chú rể vung bàn tay béo múp, gương mặt đầy mất kiên nhẫn:
“Cô dâu ? Sao chẳng chuẩn gì hết? Giờ lành sắp đến , lỡ chậm trễ hôn sự của con trai , nhà các đừng mong yên !”
Ông bà dám nhiều, chỉ cúi đầu, nịnh nọt đưa bà cùng bà mối lên lầu, còn khoe khoang:
“Con bé c.h.ế.t tiệt chịu lời, vẫn là lão già nhà cách, bỏ thuốc ngủ ly nước, khóa nó trong phòng —”
mắt bọn họ là: nửa cái ổ khóa rơi lăn đất, cửa phòng mở toang, biến mất.
Ông bà choáng váng, vội lao phòng.
Trên đất chỉ còn nửa cái ổ khóa, giường vương vãi đoạn dây thừng chặt đứt.
Cô dâu, chạy mất .
09
Mẹ chú rể hừ lạnh:
“Thế là thế nào đây? Tiền lừa thì trở mặt hả? Người ?”
Ông bà run rẩy đáp:
“Thông gia…chúng , … hôm qua nó vẫn còn ở đây mà.”
Cơn giận của chú rể bốc lên ngùn ngụt:
“Ai là vỗ n.g.ự.c cam đoan với bà đây, là chỉ cần nhốt hai ngày cho ăn, đến lúc nhét thẳng lên xe là xong? Giờ cô dâu mất tích, tiền trả !”
Hai ông bà nào nỡ trả sính lễ hai mươi vạn? Quỳ xuống năn nỉ mãi, chú rể chỉ lạnh lùng nhả đúng một câu:
“Không , thì trả tiền!”
Ông bà liếc , cắn răng đưa “điều kiện thế”:
“Thông gia, thế … nhà còn một đứa cháu gái, năm nay tròn mười lăm, học giỏi lắm, gả cho con trai bà thì chẳng còn gì bằng.”
Đám đông xung quanh xong liền nhao nhao, đồng loạt chỉ trích ông bà quá vô liêm sỉ.
ông bà mặc kệ, chỉ chờ thái độ của chú rể.
Quả nhiên, chân mày bà giãn , nhưng vẫn chua ngoa đáp :
“Mười lăm tuổi thì còn non quá, làm hầu hạ chồng như mấy bà ba mươi?”
Ông bà vội vàng nịnh nọt:
“Đừng con bé Lộ lộ ít tuổi, chứ nó khéo léo lắm, trong ngoài lo liệu đấy, nấu ăn thì tuyệt, nhất định chăm sóc con trai bảo bối của bà.”
Mẹ chú rể gật gù hài lòng:
“Nghe cũng đấy. Vậy thì mau đem con bé , bên nhà chuẩn hết , đón về làm lễ mới là chính sự.”
Ông bà phòng tìm mà chẳng thấy ai, gọi khắp trong ngoài cũng bóng .
Đến lúc họ mới chợt nhớ đĩa rau xào hôm qua vị đắng, cùng việc dì và đều biến mất… tất cả rõ ràng.
Bà nội nhảy dựng lên, mắng ầm:
“Con c.h.ế.t tiệt !”
Ông nội thì sụp xuống đất, hai mắt vô thần, như đả kích nặng nề.
Thấy ông bà giao cô dâu, chú rể hừ lạnh một tiếng, dẫn xông phòng, lôi thẻ ngân hàng đựng sính lễ, ôm cả cái hộp tiền của bà nội, còn đập phá tung hoành một trận, nghênh ngang bỏ .
Chỉ còn ông bà co ro trong góc phòng khách, run như cầy sấy.
Tôi xem xong đoạn video bà hàng xóm gửi, trong lòng hả vô cùng.
Dì lau nước mắt vì quá nhiều, dịu dàng xoa mặt :
“Lộ Lộ, cảm ơn con. Nếu con, dì chẳng thể nào thoát về .”
Tôi ngoan ngoãn dụi mặt tay dì:
“Dì, chính con mới cảm ơn dì. Nếu năm xưa dì khuyên ba giữ con, chắc giờ con chẳng trôi dạt nơi .
Hơn nữa, nếu dì đưa con ngoài, thì hôm nay trong kiệu hoa chính là con .”
Đến giờ mới hiểu, vì dì nhất quyết đưa cùng.
Ông bà dám bán chính con gái ruột của , thì một đứa cháu như , họ càng chẳng để mắt.