Nhà ở trong làng, cách thị trấn gần ba cây . Đi bộ một vòng về cũng mất gần hai tiếng.
Trời đang rét, một chuyến như , mặt với tai đều lạnh đến cóng buốt.
Thấy ì chần chừ chịu , bà nội sốt ruột quát:
“Con ranh c.h.ế.t tiệt, mau ngay!”
Tôi giày thể thao, men theo con đường lớn về phía thị trấn.
Vừa khỏi đầu làng, một chiếc xe máy dừng ngay mặt .
Dì út đeo balô, phía xe.
Tóc dì rối tung, mắt đầy tia máu.
Dì thấy liền vội vã nhảy xuống, nắm chặt lấy cánh tay , lo lắng hỏi:
“Lộ Lộ, dì ?”
Tôi giơ tờ tiền trong tay:
“Bà nội khó chịu, cảm, bảo cháu thị trấn mua thuốc.”
Nghe dì mới thở phào, gì nghiêm trọng.
Dì đưa cho bác tài năm mươi tệ, dặn:
“Anh ơi, đây là cháu gái , phiền chở nó thị trấn mua thuốc đưa nó về giùm. Cảm ơn nhiều.”
Tôi mừng rỡ vì cuốc bộ, liền leo ngay lên xe.
Qua gương chiếu hậu, thấy dì bước từng bước nặng nhọc về phía làng.
Cái balô to tướng lưng chắc chắn đồ ngon dành cho .
Đến thị trấn, mua một hộp thuốc cảm, vui vẻ leo lên xe, bám áo bác tài, chẳng mấy chốc về đến làng.
Trong nhà, dì ghế đơn, ông bà thì ghế đôi. Ba mặt mày ai nấy đều nặng nề.
Thấy về, bà nội giật ngay hộp thuốc tay , trừng mắt:
“Không liên quan đến mày, mau về phòng làm bài tập!”
Dì mỉm :
“Lộ Lộ, dì mang đồ ngon về cho cháu. Lát dì đem phòng cho, giờ cháu cứ học bài .”
“Vâng ạ.” Tôi lững thững phòng. Sau lưng lập tức vang lên tiếng cãi vã kịch liệt.
Dì một đấu với hai , lý lẽ rành rọt, câu nào cũng xoáy trọng tâm.
Ông nội thì rít thuốc, hừ hừ chửi “nghịch tử bất hiếu”.
Bà nội thì lóc, lăn lộn, đập chân xuống đất, mắng dì là “nuôi ong tay áo, đồ con bất hiếu.”
Tôi còn đang say sưa thì bà nội đột ngột đẩy cửa phòng , quát:
“Con ranh, mấy giờ còn nấu cơm? Muốn để tao c.h.ế.t đói hả?”
Tôi vội vứt bút, chạy qua phòng khách bếp.
Dì ghế, một tay chống đầu tay ray chán, trông vẻ mệt.
Khi bận rộn trong bếp, tiếng cãi vã ngoài phòng khách bỗng dưng im bặt.
Chỉ còn một tiếng “choang” — thủy tinh vỡ chan chát.
Sau đó chỉ còn là một lặng dài.
03
Tôi bưng mâm cơm bước thì thấy ông nội và dì nữa.
Bà nội đang cầm chổi quét nhà, sàn đầy mảnh kính vỡ.
Tôi hỏi:
“Bà ơi, dì cháu ?”
Bà quét lạnh nhạt:
“Nó về phòng nghỉ . Đừng mà quấy rầy.”
Tôi mâm cơm đặt bàn:
“Thế dì ăn cơm ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-la-anh-hung-cua-di/chuong-2.html.]
Bà lườm một cái:
“Chuyện đó liên quan gì đến mày, nó ăn thì ăn, thì kệ.”
Cả ngày hôm đó, dì hề khỏi phòng.
Tôi thấy lạ: chẳng lẽ dì buồn đến mức ngay cả đồ ngon cũng cho nữa?
Hôm , vẫn thấy dì.
Trong bữa sáng, hỏi bà nội:
“Bà ơi, dì cháu ? Lâu mà ăn gì, nhỡ đói lả thì ?”
Bà nội cầm đũa gõ mạnh một cái mu bàn tay , đau điếng.
Tôi vội rụt tay , tủi chịu nổi.
“Ăn cơm cũng bịt nổi cái miệng mày !” – bà nội gắt gỏng.
Tôi cúi đầu, húp cháo lén lau nước mắt.
Lúc sân phơi quần áo, bất chợt ngẩng lên thấy ở tầng hai một cánh cửa sổ, phía trong dày đặc những tấm ván gỗ đóng chặt.
Đó chính là phòng của dì út.
Tôi len lén chạy đến cửa sổ phòng khách .
Ông nội đang xem tivi, bà nội mặt mày hớn hở, đang gọi điện cho một bà bạn .
Tôi nấp sát mép tường, căng tai lên lén.
“Hồng , để cho chị , con Hạ nhà sắp lấy chồng ! Lễ cưới hứa hẹn sính lễ hẳn hai mươi vạn!”
Dì mới về hôm qua, mà hôm nay sắp gả ?
Tôi ngơ ngác, vẫn ép tiếp tục .
“Chồng nó là con trai thứ hai nhà lão Vương bên làng bên, cái thằng đầu óc ngốc ngốc .
Ngốc thì , miễn là thương vợ! Nhà họ điều kiện , con bé nhà lấy về thì chẳng khác nào rơi tổ phượng hoàng !”
Không bạn bên gì, mà bà nội toe toét, cả đổ gục xuống sofa, đắc ý kể:
“Còn để cho nó từ chối chắc? Tôi bảo ốm, lừa nó về, nhốt trong phòng, bỏ đói mấy hôm thì ngoan thôi.
Giờ cho nó ăn một ngày , chỉ để trong phòng một cốc nước pha thuốc ngủ, thích uống thì uống, thì thôi.
Đợi ngày mai, bên sui gia lái xe cưới đến, khoác áo đỏ , nhét thẳng lên xe là xong chuyện!”
Bà nội vắt chân chữ ngũ, nham hiểm:
“Tất cả đều vì cho nó cả thôi!”
Câu thật buồn nôn.
Nếu thực sự cho dì, lừa gạt, dối gian như thế?
04
Ông bà nội vốn trọng nam khinh nữ, chẳng thương dì út, cũng ưa .
Từ nhỏ dì là đứa “ yêu thương”.
Cha thì ăn trứng, ăn thịt, còn trong bát dì thì chỉ canh loãng.
Cũng may bố là , thương em mặt ông bà thì im lặng, nhưng lén lút lưng ông bà, mỗi làm tiền đều mua đồ ngon về cho dì.
Nhờ mà dì mới lớn lên khoẻ mạnh hơn chút.
Ban đầu, ông bà dì học xong cấp hai thì làm phụ thêm cho gia đình.
May mà dì giỏi giang, thi đỗ trường cấp ba trọng điểm, những miễn học phí mà còn năm nào cũng giành học bổng, nên ông bà mới thôi ý định bắt nghỉ học.
Đến lúc dì thi đỗ đại học, ông bà càng chịu bỏ tiền đóng học phí, cũng chẳng cho tiền sinh hoạt.
Dì vay vốn sinh viên, còn tiền ăn ở thì tự làm thêm.
Khi bố mới làm vài năm, lương chẳng bao nhiêu, đưa về phụ giúp gia đình, nên giúp dì nhiều.
dì vô cùng ơn , bởi dì đối với bố và luôn .
Mỗi dịp lễ Tết đều mua quà cho cả nhà ba chúng .
Ra trường, dì chọn ở thành phố nơi học, kiếm công việc đầu tiên.
Để thể vững, dì bươn chải nơi đó hơn mười năm trời.