Khi  liếc  Tô Uyển Tình - đang lộ vẻ mừng thầm, cô  lập tức điều chỉnh  biểu cảm, : “Cô Chúc,   là   cướp   yêu của cô."
 
Tôi gật đầu: "Đương nhiên, loại rác rưởi như Lục Dương Trần vốn chỉ nên ở trong thùng rác! Cũng chỉ  cô mới xứng với  ."
 
Tô Uyển Tình tái mặt .
 
Lục Dương Trần cau mày: "Chúc Nhan, hà tất  sinh hận vì yêu mà   ?"
 
Tôi  khẩy: "Tôi yêu ? Yêu  đa tình  yêu  mắt mù? Buồn , Lục Dương Trần,  cũng đáng để  yêu ?"
 
Nói ,  bước về phía Thái tử gia Đông Bắc vẫn luôn im lặng ở góc phòng -  vẫn luôn  giới Bắc Kinh thành và giới Thượng Hải xa lánh. Anh ngẩng đầu  , đôi mắt sâu thẳm  nheo , ánh đèn dịch chuyển khiến chiếc dây chuyền vàng lớn  cổ  suýt làm lóa mắt .
 
"Khương Phong, hôn một cái?"
 
Trong mắt  hiện lên sự kinh ngạc. Những  xung quanh đều nín thở, tập trung  về phía chúng .
 
Khương Phong nghi hoặc: "Cô   khùng ?"
 
Chất giọng Đông Bắc ngay lập tức lan tỏa khắp phòng bao khiến các công tử, tiểu thư của giới Bắc Kinh, giới Thượng Hải đều cau mày.    cảm thấy giọng  quen thuộc  thấm đẫm cảm giác an  khiến   cảm thấy ấm áp. Kiếp , chính  đàn ông  vì  mà quyết một trận sống mái với Lục Dương Trần dù cho  tiêu tan hết  gia sản khổng lồ. Rõ ràng là những gì mà   với   quá hai câu, nhưng   trở thành  mà  yêu nhất.
 
Tôi , khóe mắt ầng ậc nước, truy hỏi : "Lấy  , cưới  ?"
 
Khương Phong mím chặt môi, nét mặt điển trai chẳng thể đoán  là  đang vui  đang buồn. Khi   dậy, chiếc dây chuyền vàng   phát  tiếng leng keng: "Đợi  qua nhà em hỏi cưới."
 
Khương Phong còn liếc  chiếc nhẫn  tay Lục Dương Trần, tặc lưỡi hai tiếng  : "Cái thứ vớ vẩn đó chẳng đáng tiền, đợi  đây tặng em cái  hơn nhiều."
 
Nói ,  định   ngoài.    hai bước,    , cúi xuống hôn một cái lên mặt    chỉ về phía , cảnh cáo: "Không  đổi ý đó! Dù em  đổi ý,  cũng sẽ dùng  thủ đoạn để cưới em về làm vợ! Ai bảo em dám trêu chọc  !"
 
Sính lễ của Khương Phong  vận chuyển từ Đông Bắc về phía Nam bằng hàng chục chiếc trực thăng.
 
Giới Kinh thành và giới Thượng Hải thường  thích giao du với giới Đông Bắc. Vì , những gia tộc xung quanh  cũng   ai kết thông gia với  ở Đông Bắc,  là  đầu tiên phá vỡ rào cản giữa giới Thượng Hải và giới Đông Bắc. Và nhờ đó,   chứng kiến một cảnh tượng phô trương đến : từng thùng vàng chồng chất lên   chuyển  nhà, từng bao tải tiền mặt  vác  nhà, sổ đỏ và chìa khóa xe sang  đặt  các khay, từng khay từng khay một  dâng lên  mặt ông nội .
 
Cuối cùng, Khương Phong cũng chịu  nổi cái nóng của miền Nam, cởi chiếc áo khoác lông chồn trị giá mấy triệu của  ,  nó bằng bộ vest  may đo thủ công sạch sẽ và gọn gàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-chon-thai-tu-gia-gioi-dong-bac/chuong-2.html.]
 
Vừa bước  nhà,  lập tức quỳ gối  mặt ông nội , hô lớn: "Kính chúc ông nội mạnh khỏe, cháu rể tới hỏi cưới cháu gái ông đây, cầu xin ông nội đồng ý, cho cháu rể cơ hội  yêu thương cháu gái ông suốt đời suốt kiếp."
 
Sau đó là ba tiếng “Cộc! Cộc! Cộc!” của ba cái dập đầu rõ mạnh! Khương Phong dập đầu một cách vô cùng dứt khoát,  chút do dự.
 
Tôi  ngây  bên cạnh ông nội, lòng hoang mang. Ông nội thì trợn mắt há hốc mồm mà  tất cả  chuyện đang diễn   mắt, đôi tay ông run rẩy,   giữ bình tĩnh .
 
Tôi an ủi tinh thần ông nội: "Ông nội, chuyện nhỏ thôi mà, bình tĩnh, bình tĩnh!"
 
Ông nội nghiến răng nghiến lợi. Ông   nhiều lý do"mặc dù", nhưng rốt cuộc vẫn  thể chịu nổi việc    chịu nhiều ấm ức vì Lục Dương Trần, cũng  thể cưỡng    cách hành xử và lễ nghi đầy đủ, đến nơi đến chốn của Khương Phong.
 
Nhìn khắp cả giới Bắc Kinh, giới Thượng Hải,  đầu tiên đến hỏi cưới mà  thể  tay hào phóng đến  là Khương Phong,  đầu tiên  đến  dập đầu rầm rầm rầm là Khương Phong.
 
Mãi một lúc lâu , cuối cùng thì ông nội cũng tự thuyết phục  : "Tuy   thô tục một chút nhưng nếu con  thể chấp nhận thật thì ông cũng chẳng thể  gì! Cưới ,  khi hai đứa kết hôn  thì hãy sống thật hòa thuận, hạnh phúc, đừng gây  những chuyện   đắn."
 
Buổi tối, khi ông nội phái  kiểm kê  sính lễ, ông  lặng lẽ đưa sổ hộ khẩu của  cho Khương Phong.
 
Sáng sớm hôm , trời còn  sáng,  vẫn  ngủ dậy, Khương Phong  xông  phòng , bế  lên  nhét  chiếc Limousine: "Đi thôi, đến Cục Dân chính! Đăng ký!"
 
Tôi cuộn  trong vòng tay Khương Phong, vẫn  hiểu rõ chuyện gì đang xảy  thì   thấy hai tiếng nuốt nước bọt.
 
Một lúc , cuối cùng thì  cũng tỉnh táo .
 
Với vẻ mặt nhẫn nhịn, khóe mắt  đỏ, Khương Phong kêu lên: "Vợ ơi! Ông đây hạnh phúc quá!"
 
Tôi bực , cho  một bạt tai: "Anh làm gì ! Chúng  còn  kết hôn mà!"
 
Khuôn mặt tuấn tú của Khương Phong cứng đờ.
 
Ngay khi  tưởng  cũng sẽ nổi giận,   nâng tay  lên như nâng báu vật, giọng  khẽ run: "Vợ ơi, tay  đau ! Lực tác dụng thì  phản lực mà, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như , chắc chắn là  đau . Lần , vợ  đánh  thì cứ  một tiếng,  tự đánh  !"
 
Tôi sững .