Khương Nguyện về đến nhà thì Văn Mạn cũng về.
Cô đang chuyện điện thoại với ai đó, thấy Khương Nguyện bước , cô vội vàng cúp máy.
“Nguyện Nguyện, chị Thẩm Độ và Khương Tinh Dao sắp kết hôn?”
Khương Nguyện dép lê, cất chìa khóa xe, tự rót cho một ly nước, đó mới lên tiếng, trả lời mà hỏi ngược : “Chị hỏi chuyện Tưởng Trầm Châu kết hôn ?”
Người khác thái độ của cô đối với việc Thẩm Độ kết hôn, Văn Mạn thể .
Cô cố tình hỏi về Thẩm Độ, rõ ràng là lạy ông ở bụi , mở lời, Khương Nguyện ý đồ thực sự của cô .
Văn Mạn cũng giả vờ, trực tiếp gật đầu.
Khương Nguyện xuống ghế sofa, nghĩ đến Tưởng Trầm Châu, tim cô nhói lên, nhưng vẻ mặt hề biểu lộ: “Anh thương và ngất xỉu để bảo vệ trong buổi họp báo của Khương Thị. Mối quan hệ của chúng bại lộ, nhà họ Tưởng cho qua với nữa.”
Cô một cách nhẹ nhàng, nhưng Văn Mạn thấy nỗi buồn khuôn mặt cô.
Cô bước tới, xuống bên cạnh Khương Nguyện, cho cô một cái ôm nhẹ.
Khương Nguyện khẽ: “Em .”
Nhận thấy nụ của thực sự gượng gạo, cô dứt khoát nữa. Dù Văn Mạn ngoài, cũng sẽ chế giễu cô.
cô cũng nhắc đến Tưởng Trầm Châu với Văn Mạn, chỉ vùi mặt vai Văn Mạn, lâu lời nào.
Buổi tối, Khương Nguyện và Văn Mạn ngủ chung một giường.
Nửa đêm, căn phòng tối đen như mực.
Văn Mạn đột nhiên lên tiếng: “Nguyện Nguyện, em ngủ ?”
Khương Nguyện: “Chưa.”
Văn Mạn : “Chiều nay chị liên lạc với chị Triệu , chị bảo chị dẫn dắt mới, em nghĩ chị làm ?”
Khương Nguyện chút do dự: “Đương nhiên là !”
Mặc dù Văn Mạn , nhưng cô năng lực. Trước đây ở công ty Thẩm Độ, vì theo cô, cô liên lụy, liên tục chèn ép, lúc còn khiến cô tự nghi ngờ bản .
Sau sang Hành Phong, năng lực của cô dần thể hiện, ngay cả Triệu Uyển Nguyệt cũng tiếc lời khen ngợi.
Chỉ là vận may của cô quá tệ, công việc chút khởi sắc thì cô xảy chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-chap-nhan-sap-xep-nhung-anh-lai-khoc-khuong-nguyen-tuong-tram-chau-ehml/chuong-284-se-khong-de-ong-ta-ra-ngoai.html.]
Trong bóng tối, Văn Mạn ghé sát Khương Nguyện: “Nguyện Nguyện, đừng buồn nữa.”
Một lúc lâu , Khương Nguyện mới khẽ ừ một tiếng.
Văn Mạn phản ứng, lẽ ngủ .
Sáng hôm , khi Khương Nguyện tỉnh dậy, Văn Mạn còn trong phòng, bàn sẵn bữa sáng.
Bên cạnh bát đĩa dán một tờ ghi chú: 【Chị làm đây】
Khương Nguyện cầm tờ ghi chú lên xem, mỉm đặt xuống.
Trong lúc ăn sáng, Khương Nguyện mở điện thoại, là cuộc gọi nhỡ của Dụ Tình.
Cô để ý, ăn xong bữa sáng thì đến bệnh viện, cùng thư ký Giản bác sĩ về phác đồ điều trị suốt nửa ngày.
Còn về chuyện di chúc, ai nhắc đến nữa.
Buổi trưa, Khương Nguyện rời bệnh viện, gặp Lạc Vãn.
Hai hẹn gặp tại quán cà phê đối diện Tòa nhà Khương Thị.
Gặp đầy mười phút, câu đầu tiên của Lạc Vãn là: “Hôm nay Thẩm Độ tìm chuyện, khả năng cao sẽ khuyên nghỉ việc.”
Khương Nguyện bọt cà phê mặt, khẽ ừ một tiếng.
Quyết định của Thẩm Độ trong dự đoán của họ. Màn thể hiện của Lạc Vãn tại buổi họp báo, ai cũng thấy cô về phía Khương Nguyện.
Lạc Vãn cũng mấy bận tâm: “Dù khuyên nghỉ, cũng sẽ rời Khương Thị. Chỉ tiếc là chỉ đưa Khương Minh Viễn trong, thể chờ đến lúc định tội ông .”
“Tôi chỉ mong ông cơ hội ngoài nữa, nếu đối phó với ông sẽ khó khăn hơn.”
Khi lời , ánh mắt Lạc Vãn đầy lo lắng.
Khương Nguyện thả hai viên đường , nhẹ nhàng khuấy cà phê: “Sẽ .”
Cô ngước mắt thẳng Lạc Vãn.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, xuyên qua rèm cửa sổ xếp ly của quán cà phê, chiếu xuống mặt bàn mặt hai .
Ánh sáng dịu dàng cũng thể xua tan vẻ lạnh lùng trong mắt Khương Nguyện: “Tin , dì Vãn, đưa ông , sẽ để ông cơ hội ngoài.”
________________________________________