Lục Phong nhất thời đoán suy nghĩ của Tưởng Trầm Châu, liền thêm một câu: " đoán khi Thẩm Độ tiếp quản nhà họ Khương, cô hết cách , chắc chắn sẽ tìm đến thôi."
Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Khương Nguyện, Lục Phong nhịn xuống, cuối cùng thuật câu trả lời của Khương Nguyện cho Tưởng Trầm Châu.
Nhà họ Tưởng và nhà họ Cố kết hôn, Khương Nguyện điều như , cũng tiết kiệm nhiều chuyện.
Khi Tưởng Trầm Châu tỉnh , Lục Phong thấy đáng, nghĩ rằng vì Khương Nguyện mà thương, ít nhất Khương Nguyện cũng nên đến thăm đôi .
Bây giờ thấy Tưởng Trầm Châu vẻ mấy bận tâm, chút khó chịu trong lòng cũng biến mất.
Anh bắt đầu chuyện với Tưởng Trầm Châu về chuyện nhà họ Khương và nhà họ Thẩm, với thái độ xem kịch vui.
Tưởng Trầm Châu đáp hững hờ, tay ngừng động tác, mở chiếc điện thoại màn hình vỡ nát của Trang Trì, WeChat, lật xem lịch sử trò chuyện giữa Trang Trì và Khương Nguyện.
Trang trò chuyện dừng ở hai giờ , Khương Nguyện gọi năm cuộc gọi nhỡ, gửi bốn tin nhắn, hỏi Trang Trì còn .
Thời điểm đó trùng hợp là lúc tai nạn xảy .
Lục Phong ngạc nhiên hỏi: "Điện thoại của hỏng ?"
"Ừm." Tưởng Trầm Châu chằm chằm trang trò chuyện, hai giờ trôi qua, Khương Nguyện gửi thêm tin nhắn nào.
Anh chuyện với Lục Phong, thản nhiên gửi tin nhắn.
"Điều kiện Thẩm gia rót vốn cho Khương gia là gì?"
Đồng thời tin nhắn gửi đến Khương Nguyện: 【Không may gặp tai nạn, hẹn hôm khác】
Tin nhắn gửi , một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện màn hình, kèm theo một loạt thông báo: 【Bạn là bạn bè của đối phương, vui lòng thêm bạn bè ...】
Ngay cả Tưởng Trầm Châu, trong vài giây cũng phản ứng kịp, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.
Bên , Lục Phong đang : "Hiện tại vẫn rõ, nhưng hai nhà họ Thẩm tỉnh hôn mê. Theo lý mà , Thẩm Độ, đứa con ngoài giá thú , lẽ Thẩm Tu Dụ ruồng bỏ, nhưng hiểu , khi hai nhà họ Thẩm tỉnh , Thẩm Độ nhà họ Thẩm quan tâm từng ."
Thẩm Tu Dụ chính là cha phong lưu của Thẩm Độ, gieo giống khắp nơi nhưng quất ngựa truy phong.
Ai mà nhà họ Thẩm luôn khắc nghiệt với con riêng? Nếu Thẩm Độ năm đó cũng sẽ thể ở nhà họ Thẩm, chạy đến ở nhà họ Khương. Mấy năm nay ở nhà họ Khương còn nhiều hơn ở nhà họ Thẩm, bên ngoài còn đồn Thẩm Độ là rể nuôi của nhà họ Khương.
Tất nhiên đó chỉ là lời đùa, nhưng từ đó khó để thấy rằng thái độ của nhà họ Thẩm đối với Thẩm Độ luôn là mặc kệ.
Nếu em nhà họ Thẩm lượt gặp chuyện, lẽ đến tận bây giờ tên của Thẩm Độ cũng thể lọt gia phả nhà họ Thẩm.
Tưởng Trầm Châu : "Đi điều tra bệnh tình của Thẩm nhị thiếu."
Không lý nào khi Thẩm nhị thiếu tỉnh , Thẩm Độ những loại khỏi trung tâm quyền lực của Thẩm thị mà còn trọng dụng, vấn đề mấu chốt chắc chắn ở Thẩm nhị thiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/toi-chap-nhan-sap-xep-nhung-anh-lai-khoc-khuong-nguyen-tuong-tram-chau-ehml/chuong-274-tat-ca-deu-la-tu-minh-da-tinh.html.]
Lục Phong tiếp lời, ánh mắt kỳ lạ Tưởng Trầm Châu một cái, hai giây , thêm nữa.
Cười như : "Nhà họ Thẩm mâu thuẫn kinh doanh với nhà họ Tưởng, quan tâm đến chuyện nhà họ Thẩm như làm gì? Điều giống phong cách của ."
Tưởng Trầm Châu dấu chấm than màu đỏ điện thoại làm cho bực bội, đáy mắt lan tỏa chút hung dữ, ngoài mặt vẫn thản nhiên: "Anh gì?"
Lục Phong cũng thẳng thắn: "Cậu yêu Khương Nguyện ?"
Tưởng Trầm Châu ngước mắt, nhẹ: "Nuôi một con mèo con ch.ó nhỏ lâu như cũng tình cảm , huống hồ cô điều như thế, tặng cô một món quà chia tay, qua miệng ghê tởm như chứ."
Lục Phong ha hả: "Được , ghê tởm."
Hai chuyện về chuyện kinh doanh một lúc, ai chú ý, một bóng âm thầm rời ở cửa.
________________________________________
Trang Trì bước khỏi thang máy, ánh mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc bước thang máy bên cạnh.
Cậu 'hừ' một tiếng, "Cô Khương?"
khi kỹ, cửa thang máy đóng .
Cậu gãi đầu, chỉ nghĩ nhầm, xách trái cây về phía phòng bệnh.
Khương Nguyện bước khỏi thang máy, sải bước về phía chỗ đỗ xe của , lúc đầu bước còn nhanh, dần dần, bước chân cô càng lúc càng nhanh, thở cũng càng lúc càng dồn dập.
Ầm một tiếng, cô xe, đóng sầm cửa xe .
Tất cả âm thanh bên ngoài dường như biến mất, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề và dồn dập của chính cô trong gian chật hẹp.
Mãi lâu , cô tự giễu thành tiếng: "Ha."
Mèo con ch.ó nhỏ?
Thật là thích hợp.
Từ đến nay, Tưởng Trầm Châu chỉ coi cô là một món đồ chơi nhỏ, cô , và cũng hiểu.
Dù cô chỉ là một đứa con riêng, xứng với Tưởng thái tử gia cao quý.
từ lúc nào, ranh giới giữa hai trở nên mơ hồ, Tưởng Trầm Châu nhiều khiến cô ngộ nhận rằng ít nhiều gì cũng chút thích cô.
Không cái kiểu thích coi cô là một vật sở hữu, mà là cái kiểu thích coi cô là một con , dành cho cô sự tôn trọng.
Bây giờ thì , tất cả đều là cô tự đa tình.
________________________________________