Trong đôi mắt đen láy của lộ cảm xúc khó phân biệt: “Tại ?”
Tôi ngẩng mặt thẳng : “Thời đại mới bối cảnh mới, dù xét về huyết thống mối liên hệ xã hội, chúng đều chẳng quan hệ gì. Nếu chút dính líu nào…”
Hú hú hú—
Nói đến nửa chừng, trong nhà đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động, dồn dập và chói tai đập màng nhĩ .
“Chết ! Nồi canh hầm!”
Nồi hầm điện sôi trào tràn ngoài, nước canh b.ắ.n bảng mạch, kích hoạt thiết báo động. Tôi hoảng loạn tắt nồi hầm điện, nhưng mu bàn tay vô tình chạm vỏ nồi, dòng điện yếu ớt lập tức truyền từ đầu ngón tay lên cánh tay, một trận tê dại run rẩy cùng với nước canh b.ắ.n đồng thời kích thích thần kinh .
Rầm! Bộ chống rò điện sập cầu d.a.o ngay giây tiếp theo.
Ánh sáng mắt bỗng chốc tối sầm, dọa giật bật dậy, ngay đó chiếc thùng chân vấp ngã, loạng choạng vài bước, mất trọng tâm ngã ngửa .
lúc chuẩn ngã đến mức nợ tiền bảo hiểm y tế thì va vòng tay ấm áp phía .
“Chuyện gì ?” Tạ Khởi kịp thời đỡ lấy từ phía .
Nhà bếp một đống lộn xộn, bất lực: “Sập cầu d.a.o , lát nữa sẽ báo ban quản lý đến kiểm tra.”
Tạ Khởi ngẩn , nhưng giây tiếp theo đột nhiên mỉm :
“Em vẫn đủ thích nghi với nơi .”
“Tôi yên tâm, chi bằng đợi khi em thể tự chăm sóc bản thì hãy chuyển về.”
Bị một cổ đại chọc trán , một hiện đại, thích nghi với cuộc sống hiện đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-than-thoai/chuong-5.html.]
Thật bực bội.
Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay , bất mãn: “Anh vui lắm ?”
Nét mặt lạnh lùng của trở nên dịu nụ : “Tôi nhớ em mới đến phủ , hùng hồn làm món thịt xiên nướng nào đó. Hai ngày , đầu bếp lóc cầu xin , hãy khuyên em từ bỏ, nếu cứ giày vò thêm mấy bận nữa, chừng họ và phòng bếp ai sẽ .”
??
Lúc đó họ rõ ràng vắt óc khen món xiên nướng của ngon tuyệt, là món ngon độc nhất vô nhị trời đất!
Tôi cãi bướng: “Tôi nướng cháy , đó là lớp than hóa! Lớp than hóa!”
Anh còn tiếp tục bóc phốt : “Có Trung Thu, em còn nấu món cua xào gì đó, bỏ cua bóc vỏ chảo dầu lớn chiên, khói trắng cuồn cuộn bay lên làm chảy nước mắt, nhà khác còn tưởng chúng cháy nhà. Cuối cùng em trộn gia vị nếm thử một miếng, vứt cả cua lẫn chảo .”
Tôi bịt miệng : “Được , quá khứ đáng hổ thì cho qua .”
7
Buổi ăn đêm kết thúc, nghiêm túc đề nghị: “Anh thấy chúng bây giờ cần thích nghi với xã hội và phận ?”
Anh đồng tình: “Quả thật , em gì?”
Tôi thẳng thắn: “Tôi cũng cần việc làm.”
“Việc làm?”
“Kiếm tiền, nuôi gia đình.”
Trước khi kịp lời ngăn cản, lập tức nhanh hơn một bước:
“Dù vì miếng cơm manh áo, cũng thể nhanh chóng thích nghi với nơi .”