Tình Yêu Sét Đánh - Chương 3: Tên Cô Là Gì? Tên Tôi Là... Nhớ Cô

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-26 11:20:40
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô có thể tránh xa tôi một chút không?” – Giọng Tống Duy Phong vang lên nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không rời khỏi khuôn mặt đỏ ửng của Khả Hân đang áp sát vào n.g.ự.c anh.

“À… dạ… xin lỗi!” – Cô bật dậy, lùi vội mấy bước, suýt ngã lần nữa nếu anh không nhanh tay giữ lấy khuỷu tay cô.

Không gian lại rơi vào yên tĩnh. Ngoài trời, cơn mưa mỏng vẫn tiếp tục rơi, ánh sáng qua kính mờ mờ tạo thành những vệt ánh cam loang loáng, khiến gương mặt anh hiện lên càng góc cạnh, quyến rũ đến khó thở.

“Lần thứ hai trong hai ngày cô suýt nhào vào tôi.” – Anh nói, giọng không rõ đang trách hay trêu.

Cô lúng túng cúi mặt, hai tay siết chặt vạt áo. “Tôi… thật sự không cố ý…”

Anh nhìn cô, bất giác bật cười khẽ. Tiếng cười ấy nhẹ như gió, nhưng đủ khiến tim cô lạc nhịp. Một người đàn ông lạnh như băng… cũng biết cười ư?

“Cô tên gì?” – Anh hỏi.

Cô ngẩng lên, ngạc nhiên. “Tôi là Khả Hân.”

Anh gật đầu chậm rãi, như ghi nhớ từng âm tiết. “Khả Hân.”

Ngừng một lát, anh nghiêng người, chống tay lên mép bàn, hơi thở chạm sát bên tai cô. “Tên cô… nghe giống như một lời hứa hẹn. Khả năng mang đến hạnh phúc?”

Cô ngẩn người.

“Còn tôi tên Phong. Nếu cô chưa biết.”

“Dạ… tôi biết chứ.” – Cô bật cười ngượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-set-danh/chuong-3-ten-co-la-gi-ten-toi-la-nho-co.html.]

“Biết mà còn ngã vào lòng tôi thế sao?” – Anh lại trêu, nhưng lần này, ánh mắt anh sâu hơn, mang chút gì đó rất thật.

Cô lí nhí, môi mím lại, không nói gì nữa. Bầu không khí dường như dày lên.

Anh bước về phía cô, mỗi bước chân như làm tan chảy lớp lý trí còn sót lại trong cô. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay, bàn tay anh vươn ra, nâng nhẹ cằm cô.

“Từ nay đừng ngại nhìn tôi. Tôi cũng không ngại khi thấy cô đỏ mặt vì tôi.”

“Anh…” – Cô khẽ thốt.

“Tôi không thích ai quá ồn ào, cũng không dễ gần. Nhưng cô lại khiến tôi… muốn gần hơn một chút.” – Giọng anh nhẹ nhàng, trầm thấp.

Ngay khoảnh khắc ấy, chuông điện thoại vang lên – là trợ lý báo có cuộc họp gấp.

Anh không rời mắt khỏi cô, chỉ nhàn nhạt nói vào tai nghe: “Dời 15 phút. Tôi đang… bận.”

Dứt lời, anh cúi xuống, rất gần. Môi anh gần như chạm vào môi cô.

“Chỉ một chút nữa… là tôi sẽ không kìm được.” – Anh thì thầm, rồi thở dài, buông tay.

Cô như tỉnh lại từ cơn mê. Cô lùi về sau, tay ôm ngực, mặt đỏ bừng. Trái tim loạn nhịp đến mức cô không biết nên chạy hay nên đứng yên.

“Ra ngoài đi. Tôi sắp mất lý trí rồi.” – Anh khẽ nói, xoay người quay lưng lại cô, giọng trầm đầy kiềm nén.

Cô vội cúi đầu, mở cửa và bước nhanh ra ngoài. Nhưng đến khi cửa khép lại, cô vẫn còn nghe thấy tiếng anh – rất khẽ, như nói với chính mình:

“Tôi thật sự… nhớ em rồi, Khả Hân.”

Loading...