Tô Thừa Chiếu rời . Anh cần giải quyết chuyện mắt, tối nay sẽ đưa .
Tuy nhiên, thể ở phòng bệnh thêm nữa. Ý nghĩ Tần Mặc Thần thể sai đến đưa khiến sợ hãi. Tôi quần áo và lén trốn khỏi bệnh viện. Suốt dọc đường, bụng đau âm ỉ, nhưng để ý nữa.
Khi đến ga xe lửa thành phố Lương, trời tối. Trên đường , nhắn tin cho Tô Thừa Chiếu. Tôi với rằng đang đợi ở ga. Tôi nghĩ rằng ở đây đông như , Tần Mặc Thần sẽ dễ dàng tìm thấy .
Điện thoại di động của reo lên. Là Tô Thừa Chiếu. Anh hỏi đang ở . Đang định chuyện thì đột nhiên cảm thấy đau vai. Tôi lật nhào. Tôi ngờ mặt là Tần Mặc Thần.
Không từ lúc nào điện thoại tay rơi xuống đất. Tôi chỉ thể nghĩ tại tìm thấy ở đây. Chẳng lẽ theo đến tận đây ?
- Mặc Vũ Phi, cô thật sự gan đấy chứ? Cô dám trốn thoát ! - Tần Mặc Thần với vẻ mặt u ám, giọng điệu đầy đe dọa.
Tôi bắt đầu run rẩy, kinh hãi .
Anh thấy phản ứng của liền bật . Anh véo cằm , lạnh lùng .
- Cô sợ ?
Tôi thú nhận rằng lúc sợ . Tôi sợ cho bản , mà là cho đứa bé trong bụng.
Có lẽ vì đang ở nơi công cộng, làm mất mặt, mà chỉ mang khỏi đây với vẻ mặt buồn bã. Cái lạnh ăn mòn trái tim , dường như càng lúc càng lạnh hơn giữa mùa đông giá lạnh .
Anh im lặng cho đến khi đẩy xe túm cổ áo lôi lên. Ánh mắt đầy hung dữ, .
- Mạc Vũ Phi, nếu cô trốn như thì cần đợi đến ngày mai, sẽ sắp xếp việc phá thai cho cô ngay.
Sau đó, gọi điện đến bệnh viện.
Tôi tuyệt vọng. Cuối cùng, vẫn bảo vệ con ?
Tôi thỏa hiệp. Tôi vội vàng xuống xe trong lúc đang chuyện điện thoại, nhưng nhanh hơn và túm lấy cổ tay . Anh túm lấy cổ và giận dữ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-sau-sac-dau-don-voi-anh/chuong-7-cam-thay-kho-chiu.html.]
- Cô bỏ trốn ? Mạc Vũ Phi, cô thật sự bỏ trốn với Tô Thừa Chiếu , hả? Không cô là cô yêu ? Tình yêu của cô rẻ mạt như !
Trái tim tan vỡ của thờ ơ với lời của . Tôi với vẻ khinh bỉ và .
- Anh đúng. Tôi là một đứa con gái rẻ tiền. Điều tồi tệ nhất làm là yêu . Làm thể yêu suốt năm năm chứ?
Anh lạnh lùng , bóp mạnh cằm . Những lời như d.a.o cứa tim .
- Được cô yêu, chỉ thấy buồn nôn!
Hả? Buồn nôn?
Tôi tự trong lòng. Tôi thật đáng thương. Năm năm qua yêu một đàn ông như thế nào?
- Đừng trốn tránh nữa. Chỉ cần buông tay, dù chết, cô cũng sẽ là của ! - Anh bắt đầu lái xe.
Tôi nắm chặt tay, bụng đau nhói. Tôi nhắm mắt , nuốt trôi đau đớn và hận thù.
Bụng ngày càng đau dữ dội, vệ sinh. Tôi chịu đựng, nhưng thể chịu đựng nổi. Tôi nhỏ giọng van nài .
- Tần Mặc Thần, dừng xe . Tôi vệ sinh.
- Cô giở trò gì nữa đây? - Tần Mặc Thần với vẻ chán ghét, thèm để ý đến lời .
Tôi nắm lấy cánh tay , nghiến răng nghiến lợi.
- Tôi thật sự vệ sinh. Dừng xe , nếu sẽ xe đấy!
Lúc , mặt tái mét, đau đớn chịu nổi. Lời dường như khiến ghê tởm. Anh hất tay dừng xe . Anh tức giận .
- Nhanh lên!