Thủy Nguyệt rõ mồn một cuộc chuyện giữa hai , sang Vỹ Đình lúc mặt mày lạnh tanh, tựa hồ khí đá, thanh âm ban nãy dứt khoát, sắc lẹm như dao, chẳng chút lưu tình, cô thấy giống đang chung xe với hắc bạch vô thường .
Nghĩ đến chuyện sáng nay đốp chát trả lời thì cảm giác tay chân bắt đầu run rẩy, đường đến thành phố L xa thế , chạy mãi chẳng thấy tới. Cô cầu cho đừng đưa lạc cái chốn xanh xanh nào nữa.
- Anh việc về thành phố bây giờ, dù buổi triển lãm cũng diễn , em theo về luôn nhé.
Vỹ Đình sang cô, dịu giọng. Thái độ đột ngột đổi thế càng làm cô hoang mang hơn, cuống quýt lên tiếng.
- Không, , thả ở đây , tự bắt xe lên đó, cứ về .
- Em làm , khẩn trương thế?
- À, dù đây cũng là sự kiện đảm nhận chính mà, nên mặt ở đó.
Thấy điệu bộ Thủy Nguyệt như , chiều ý, tấp cạnh nơi mấy chiếc taxi đang . Cô thấy như thoát khỏi thần chết, nhanh chóng vọt xuống, chui tọt lên chiếc xe mặt. Đâu một đoạn thì phát hiện chiếc ba lô còn xe Vỹ Đình, cô vội vàng gọi tài xế lấy máy gọi cho .
- Anh …
Sau tiếng đó là một âm thanh va chạm khủng khiếp vang lên, tưởng như trời long đất lở, Thủy Nguyệt hoảng loạn kêu Vỹ Đình nhưng tiếng trả lời nào cả, tín hiệu ngắt.
Chiếc taxi dừng cách hiện trường vụ tai nạn thảm khốc tầm ba mươi mét. Thủy Nguyệt run rẩy đẩy cửa bước xuống, chạy nhanh lên phía , khung cảnh hỗn độn quá, nhiều chiếc xe va liên , móp méo tất cả, khói bốc lên đen xì.
Cô bất chấp lao đống đổ nát tìm kiếm, cảm giác như bản sắp mất thứ quý giá nhất . Kính xe vỡ vương vãi cứa tay cô chảy m.á.u đầm đìa, cô gào gọi trong tuyệt vọng, trái tim tựa xé nát, đau đớn thể tả.
- Em .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-91-nhan-loi-yeu-duong-1.html.]
Giọng trầm ấm vang lên khiến Thủy Nguyệt ngỡ như đang trong cơn mộng, đó, ngay mặt. Cô lao đến ôm chầm lấy , càng lớn hơn. Chân cô run đến vững nữa, cúi xuống, bế cô ngoài, đến thẳng phòng khám đa khoa gần đó. Lúc , lính cứu hỏa và cảnh sát cũng tới.
Chiếc ô tô của Vỹ Đình đậu cách vụ tai nạn mấy mét, ban nãy, lướt qua chiếc xe tải thì tiếng động lớn nên vội tấp lề, vì đang nhận điện thoại của cô nên lo lắng khi nào cô . Bản cũng run sợ chẳng kém gì cô.
Nhìn vị bác sỹ gắp từng miếng kính tay Thủy Nguyệt mà Vỹ Đình cảm giác như ai lấy d.a.o đ.â.m xuyên tim . Còn cô từ lúc đó đến giờ vẫn hồn, gương mặt thất thần, chút biểu cảm đau đớn.
Băng bó xong xuôi, Vỹ Đình đưa cô đến khách sạn của Thịnh Vũ tọa lạc trục đường chính để cô nghỉ ngơi và bình tĩnh . Dìu cô xuống giường, dịu dàng cất tiếng.
- Em nghỉ ngơi một lát , để gọi Vương Nhược đến đón em.
Anh thì cô liền lao theo, ôm lấy lưng . Đôi vai nhỏ bé run lên.
- Không , em cùng , em đến triển lãm, em theo về thành phố.
Vỹ Đình cứ ngỡ nhầm, cô thế mà còn xưng hô khách sáo với nữa. Vội vàng , cuống quýt lau những giọt nước mắt mặt cô.
- Đừng , Thủy Nguyệt, em đừng nữa. Được , sẽ đưa em theo.
- Em tưởng còn gặp nữa, Vỹ Đình, em sợ lắm.
- Không , đang ở đây. - Anh đưa tay ôm lấy cô, vỗ về an ủi.
Thời khắc , tại công ty con ở tỉnh H, chủ quản và các nhân viên quản lý khi Tần Vy An thông báo quyết định của chủ tịch xong thì rùm beng lên. Lão giám đốc già than van nhà còn già, giữa còn vợ trẻ, con thơ, còn cả một đàn gà vịt giờ trông cậy ai đây.
Tên trợ lý giám đốc thì như ma c.h.ế.t trôi, bạn gái mới nhận lời tỏ tình hôm qua, hôm nay mất việc , cô mà thì đầu trở về kiếp độc , bao nhiêu chầu cá viên chiên và sữa coi như công cốc.
Mấy cô nhân viên thì đến ngất lên ngất xuống, lo lắng cho cuộc sống gia đình , cô nhân viên trẻ đến long trời lở đất chỉ vì lỡ hẹn với cái túi hàng hiệu mà cô tích cóp hôm giờ, tưởng như sắp chạm tay tới.