Trời càng lúc càng tối dần. Trên chiếc giường tre nhỏ, đôi nam nữ mặt về hai hướng, chẳng ai ai.
Ánh trăng đại ngàn lọt qua khe vách hở làm Thủy Nguyệt bỗng chút bồn chồn. Quay lưng sang bên cạnh, thấy Vỹ Đình ngủ, cô nhẹ nhàng lấy chiếc chăn phủ lên rón rén bước xuống, mở cửa ngoài.
Không gian chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kêu rầu rĩ của mấy con nhái bầu chòm hõm gốc cây, cái bụng chúng to hết hai phần cơ thể. Thủy Nguyệt đến khúc gỗ lớn cạnh đống củi, ngước trông lên bầu trời lấp lánh ánh thấp thoáng qua những tàn lá.
- Em nhớ thành phố đúng ? - Vỹ Đình khoác thêm chiếc áo lên vai cô.
- Tôi tưởng ngủ . Phải, những thứ thành thói quen, ánh đèn điện và laptop. - Cô khẽ.
- Anh định xây một ngôi trường ở đây, phát triển nghành du lịch lên vùng núi , tạo điều kiện học hành cho trẻ nhỏ và việc làm cho bà con, em thấy ?
- Sao hỏi ?
- Vì , dự định và kế hoạch của đều sẽ ý kiến em.
Đôi mắt tinh của Vỹ Đình ánh trăng sáng dịu dàng càng trở nên đầy mê hoặc. Thủy Nguyệt vội mặt chỗ khác, miệng tủm tỉm .
- Buổi khai mạc ngày mai đến kịp . Anh còn ở đó mà tán tỉnh .
- Đã Vương Nhược và Tuấn Kiệt, em đừng lo lắng. – Anh dịu giọng đáp.
Cô đưa tay xốc chiếc áo khoác, triển lãm cô đảm nhận vai trò MC nhưng xem phiền Hạ Hạ thế .
Trời về đêm càng trở nên lạnh giá, Vỹ Đình thật đan tay Thủy Nguyệt để tìm chút ấm nhưng dám. Một lúc , cô nàng chịu hết nổi nên dậy, chạy nhà, mỉm , thong thả theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-88-lac-giua-nui-rung-2.html.]
Canh chừng cô say giấc, Vỹ Đình mới từ từ sang, ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu, ngắm cô rời mắt gương mặt mà ngay cả khi ở cạnh bên như bây giờ thì vẫn thấy nhung nhớ khôn nguôi, bản lúc .
Đang đắm đuối thì Thủy Nguyệt đột nhiên trở , mơ màng ôm luôn lấy , đầu vùi n.g.ự.c tìm kiếm ấm, xem cô tưởng đang ở nhà, nhầm thành con gấu bông to tướng mà Kiến Quốc tặng.
Mấy khi mới cơ hội thế nên Vỹ Đình im thin thít, chẳng dám cử động, hương thơm từ mái tóc cô khiến tim loạn nhịp, thở cũng trở nên khó khăn.
Cùng lúc , từ ban công tầng chín khách sạn, Như Ý lặng lẽ ngắm mênh m.ô.n.g phố núi, hương thơm của nhành lan theo gió xa đưa, vương cho cô nỗi buồn man mác. Nghĩ đến cảnh Vỹ Đình đang ở cùng Thủy Nguyệt khiến lòng cô dậy từng đợt sóng.
Dẫu rằng đang bày binh bố trận dẫn dụ bẫy tình để trả mối thù năm xưa thì cô vẫn cảm thấy ghen tuông vô cùng, sâu thẳm trong cô luôn cảm giác sẽ rơi cái bẫy của chính .
Cách một bờ tường, Vương Nhược cũng đang tựa lưng trông phía trời xa. Anh nhớ tới biểu cảm lo lắng ban chiều của Như Ý. Biết rõ con đường cô đang theo đuổi sẽ chỉ đưa cô đến tuyệt vọng nhưng cách nào ngăn cản, là bạn bè lâu, hiểu tính cố chấp của cô. Bản chỉ thể lặng lẽ bên cạnh đời con gái , âm thầm che chở và bảo vệ mà thôi.
Bên đây đang là buổi tối nhưng cách nửa vòng trái đất bên , mặt trời vẫn chói chang gay gắt. Lộ Tinh Văn đặt chân xuống sân bay nước A với gương mặt che chắn kỹ càng. Hành lý của vỏn vẹn mỗi cái ba lô bé xíu, quần áo để bên cũng nhiều nên chẳng cần mang vác chi cho mệt, với bây giờ thì vác mỗi cái tấm tổn thương cả trong lẫn ngoài cũng là quá khó khăn .
Tuy bịt bùng như thể khủng bố thì , bà Julia vẫn nhận ngay, bà mừng rỡ chạy đến ôm lấy đứa con trai, thường thì lúc gặp sẽ ôm hôn thắm thiết nhưng bà mặt mũi vẫn đang sưng vêu nên là thôi.
Thấy cô gái mái tóc dài, nước da trắng hồng đang tiến , chăm chú, Lộ Tinh Văn khẽ ho lên mấy tiếng.
- Phó Tâm Dao, lâu quá gặp.
- Anh Vương Văn. – Cô gái nháy mắt, tinh nghịch chào .
Về đến nơi, Lộ Tinh Văn cởi cái khăn , bà Julia , lắc đầu xót xa, còn Vương Nghĩa Thành cứ dửng dưng như , ông mặt thế thì đám hẳn cũng chẳng còn hình nữa.
Gì chứ con trai ông cái hát , nhảy giỏi mà đánh cũng giỏi nốt, chỉ là ông thắc mắc động cơ nào thúc đẩy tay thế thôi, bình thường nhẫn nhịn, đánh còn chẳng buồn đáp trả, luôn lấy tiêu chí dĩ hòa vi quý làm đầu.
Phó Tâm Dao thấy gương mặt Lộ Tinh Văn liền bật khúc khích, trừng mắt cô dong thẳng lên lầu. Nghe ở lúc chỉ tiếng của cô nhóc đó mà cả tiếng ba cũng hùa theo làm rôm rả cả nhà.