Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa lái xe khỏi thành phố thì Vương Nhược thấy thấp thoáng dáng con gái quen trong chiếc váy màu hồng nhạt, khoanh tay đếm bước bên vệ đường, cạnh cô là tài xế và Chu Hồng đang loay hoay kiểm tra động cơ.
- Như Ý. Xe em làm ? – Anh dừng , hạ kính và hỏi.
- Em nữa, đến đây thì tắt máy. – Như Ý nhún vai, đáp.
- Qua xe .
Nghe Vương Nhược đề nghị, Như Ý khẽ mỉm , gật đầu. Anh ga lăng bước xuống, phụ chuyển hành lý của cô và Chu Hồng sang xe .
Như Ý mới ký hợp đồng làm đại diện cho một hãng xe danh tiếng nên cô mặt vì thương hiệu cũng đăng ký tham gia đợt triển lãm do Thịnh Vũ tổ chức.
Cái nóng oi bức chốn thị thành lùi xa, nắng vùng miền núi dễ chịu hơn nhiều dẫu đang là mùa hè. Cây cối xanh mướt ngập trong ánh vàng ban trưa càng thêm lung linh, rực tràn sức sống.
Sau khi dừng ăn cơm tại một quán nhỏ ven đường thì Thủy Nguyệt ngủ luôn đến giờ, vì nhận lời dự tiệc cùng họ hờ mà cả đêm hôm qua cô thức trắng chỉnh kịch bản để cho kịp tiến độ của đoàn phim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-86-len-duong-cong-tac-2.html.]
Không khí trong lành nên Vỹ Đình hạ kính xe xuống cho Thủy Nguyệt đỡ ngột ngạt, những cơn gió mát rượi từ núi thổi về mơn man gương mặt con gái đang say giấc, làn tóc mai phất phơ càng khiến thêm say đắm.
Tuấn Kiệt từ lúc khởi hành vẫn chạy cách phía Vỹ Đình một quãng, lo sếp lâu quá lái xe đường dài nên chạy ngó chừng, dám vượt mặt.
Đến ngã tư, chiếc xe tải vượt ẩu làm rớt hàng hóa xuống đường khiến Tuấn Kiệt chậm cả quãng, lầm bầm khó chịu nhưng cũng nhảy phụ giúp nhặt đồ nhanh chóng xe. Chạy cả đỗi chẳng thấy Vỹ Đình , vội nhấn gọi.
- Sếp , tới ? Em thấy xe cả.
- Cậu cứ thẳng tới địa điểm , cần chờ , đường mà.
Vỹ Đình sợ Thủy Nguyệt thức giấc nên dăm ba câu thì cúp máy. Anh cũng từng trực tiếp lái xe lên tỉnh L nhưng cứ theo bản đồ chỉ dẫn mà chạy thôi.
Khi ánh mặt trời dần khuất núi, Thủy Nguyệt giật tỉnh giấc, liếc xung quanh, cô thấy bốn bề vắng ve vắng vẻ, xe cũng chạy nữa, Vỹ Đình thì đang bên ngoài, tay giơ cao chiếc iPhone xịn xò với hy vọng tìm thấy một ít cột sóng để mà gọi điện. Cô vội vàng mở cửa chui , mắt chăm chú.
Sau khi trình bày, cô mới té ngửa, là vị chủ tịch đáng kính của cô hề đường, theo chỉ dẫn của nàng google maps, nàng cứ bảo ba trăm mét rẽ trái, sáu trăm mét rẽ , bảy trăm mét rẽ trái… rẽ tới rẽ lui cuối cùng là chốn rừng núi hoang vu thế đây. Cô tưởng Vỹ Đình rành rọt lắm ai dè bây giờ hệt như ở mới xuống.