Sau hai ngày chơi vui ít mệt nhiều, guồng của công việc tiếp tục. bảy giờ sáng, Tần Vy An mặt cửa phòng phó tổng, đưa tay đẩy cửa bước , cô thấy Kiến Quốc đến từ sớm, chống má đá cằm, vắt vẻo ghế như kẻ mất hồn, chẳng đang tiến tới ngay bên cạnh.
Kiến Quốc thở ngắn thở dài một hồi đổi tư thế sang, chợt thấy con gái mặc chiếc váy màu đen, tóc uốn xoăn thả ngang lưng đang lom lom thì giật nảy lên.
- Bác sĩ Tần, cô cầm thêm cây chổi nữa là thành phù thủy đấy.
- Dự án Newstar thông báo trúng thầu . - Tần Vy An đưa tờ thông báo cho Kiến Quốc.
Hắn đón lấy, gật gù thẳng sang phòng Vỹ Đình, đặt tờ giấy xuống mặt .
- Gói thầu xây dựng khu chung cư cao cấp Newstar vuột , giá cạnh tranh thấp hơn một xíu.
- Chúng bỏ giá nhất, vuột thì thôi .
- Cậu nhẹ nhàng nhỉ? Tôi theo đến mòn mỏi đấy. Nếu công bằng thì tức, thông tin bên Hoàng Hải thỏa thuận ngầm với chủ đầu tư, hình như cắt phần trăm cho họ cao.
- Giá đó mà cắt nhiều thì lấy bù hả? Mấy lão già đó ăn dày mà nghĩ tới hậu quả.
- Ai cũng ăn dày mà, ai ăn dép chứ. Ngày mai khởi công Sunny House , ?
- Cậu , mấy hôm nữa sang nước Y .
- Ok.
Tuy cùng là bận rộn nhưng các sếp tầng tám giải quyết công việc trông nhàn nhã hơn là những nhân viên tầng , cụ thể là Thủy Nguyệt. Vừa về thì Vương Nhược giao nhiệm vụ chuẩn chương trình triển lãm đa ngành của công ty cho cô và Hạ Hạ phục trách, thế là hai cô gái đầu bù tóc rối, cố gắng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-70-co-duyen-at-phai-gap-hoai-2.html.]
Cả hai cứ như con thoi, lúc thì ở công ty, lúc ngoài, mà thời gian ngoài nhiều hơn. Nào là gặp các khách hàng để tổng kết các yêu cầu của họ lập bảng kế hoạch, liệt kê danh mục hàng hóa, dịch vụ cần thiết để dự trù kinh phí, thành bảng giá, liên hệ địa điểm, lên ý tưởng thiết kế sân khấu, thư mời, tờ rơi, chuẩn các tiết mục văn nghệ, quà lưu niệm...
Tuy một đội ngũ hùng hậu bên hỗ trợ nhưng vì chịu trách nhiệm chính nên hai cô cứ như chong chóng. Nhân viên của Thịnh Vũ mà nhảy ngoài là đơn vị khác hốt ngay, vì một làm tới chín, mười việc.
Hôm nay, một ngày làm việc mệt mỏi thì Thủy Nguyệt cũng chẳng buồn nấu cơm nữa. Cô mua vài chiếc bánh xích đu ngoài công viên ngắm trời, ngắm đất.
Nhìn đứa trẻ đuổi theo, bắt những chiếc lá xíu xíu lăn lăn trong lốc gió bé nhỏ, đột nhiên thấy dễ thương vô cùng nên cô tủm tỉm một .
Đang đu đưa thì nhác thấy đôi giày tây bóng láng đập mắt, cô vội ngẩng lên. Vỹ Đình nhẹ, đến xuống chiếc xích đu bên cạnh.
- Trông em mệt mỏi thế, nhiệm vụ mới nếu khó quá…
- Tôi sẽ làm thật , xin chủ tịch yên tâm.
Cô liếc , đáp khẽ. Chuyện nhập viện cô cũng Kiến Quốc , vốn định nhắn tin hỏi thăm mấy nhưng nghĩ tới nghĩ lui thôi. Tâm tư của cô hiểu rõ, nhưng quyết định chấp nhận thì chẳng nên cho hy vọng, khéo cho rằng cô tình cảm với . Thế nhưng lúc tự đến đây nên cô cũng buột miệng.
- Mẹ thế nào ? Tôi Lâm phó tổng bà cao huyết áp.
- Đã xuất viện , tuổi già khó tránh khỏi bệnh tật. Cám ơn em quan tâm.
- Không gì, là .
- Em làm việc cả ngày mệt, đừng ăn uống quá sơ sài. - Vỹ Đình lên, nắm lấy tay cô.
Thủy Nguyệt kịp hỏi thì kéo đến bên xe, đẩy ghế phụ cài dây an , cô cảm giác như bắt cóc , tốc độ nhanh quá khiến con chẳng kịp định thần để mà phản ứng.