Ngày cuối tuần đối với Lộ Tinh Văn mà là ngày chán nhất, cứ vật vờ ghế sô pha chờ Vương Nhược nấu cơm.
Hắn bận rộn mà bản chẳng phụ giúp gì thì áy náy lắm nhưng đành chịu, bởi vì mó tay cái gì thì y như rằng cái đó hỏng bét và đầy ba phút, sẽ tống cổ khỏi bếp. Cuộc đời chỉ nhảy và hát là làm thôi.
Vương Nhược bảo hai em cả tuần ăn quán nên ngày nghỉ nấu nướng ở nhà cho đủ chất. dẫu cho ăn bên ngoài thì cũng là sơn hào hải vị, còn sợ dư chất nữa đây, chỉ là xem trọng bữa cơm gia đình.
- Sao kiếm chị dâu về nấu cho? – Hắn lết tới bàn ăn, lên tiếng hỏi.
- Em tưởng đưa con gái về nấu cơm cho dễ lắm ? – Anh đáp, tay vẫn thoăn thoắt thao tác.
- Với mà còn khó thì em làm ?
- Ăn cơm thôi.
Lộ Tinh Văn xụ mặt, bước đến phụ bưng thức ăn đặt lên bàn. Có nhiều điều công nhận là Vương Nhược giỏi, trong đó kể đến tài nấu nướng. Đôi khi cảm thấy sống cùng trai còn sướng hơn sống cùng ba .
Ăn uống xong xuôi, phòng mở nhạc , còn Vương Nhược xách máy ảnh ngoài. Cả tuần lịch làm việc kín mít, chỉ lặng cuối tuần là dành riêng cho bản thôi.
Vương Nhược và Kiến Quốc đều là những niềm đam mê thật sự với nhiếp ảnh, tìm tòi, khám phá nét duy mỹ qua lăng kính cổ điển, thích tự tay tráng rửa những bức hình trong phòng tối, đối với cả hai mà thì căn phòng tối mù tối mịt, đỏ lòm đỏ lét đó chính là thánh địa của họ.
Lúc chụp hình để phục vụ công việc dùng máy ảnh kỹ thuật , thế nên tốc độ bấm máy cũng nhanh hơn nhiều, nhưng với máy ảnh phim thì thể năm giây mà cho một bức ảnh , nghệ thuật như một nốt nhạc trầm giữa cuộc sống xô bồ hiện đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-47-anh-em-ho-vuong-1.html.]
Cánh đồng cỏ lau ven ngoại ô thành phố vẫn đương nở rộ một mùa đông dài. Những bông hoa màu trắng tinh khôi, hoang dại trong ánh chiều tà đang lao xao trong gió khung hình của Vương Nhược càng đến nao lòng.
Giữa khung trời bình dị, thấp thoáng bóng dáng một con gái đang những chiếc cống tròn bê tông thả hồn ngắm cảnh. Mái tóc xõa bay nhẹ trong cơn gió chiều, những vệt nắng vàng nhạt tô điểm gương mặt đài các.
- Như Ý. – Vương Nhược tiến gần, cất tiếng gọi khẽ.
- Vương Nhược, đến đây? – Cô bất ngờ,hỏi câu chào.
- Anh ngoài chụp ảnh dạo thôi.
Nói , Vương Nhược bước đến cạnh bên. Như Ý đưa mắt , khẽ mỉm , so với lúc mặc tây trang, trông bây giờ bụi bặm, phong trần đúng chất nhiếp ảnh.
- Bình yên nhỉ? Nhớ khi còn học đại học, những lúc stress em vẫn thường đến đây. – Cô cất giọng xa xôi.
- Ừm. – Anh khẽ đáp.
Nơi đây cũng chứa đựng tuổi thơ một thời của Vương Nhược, căn nhà nhỏ của bà ngoại sát cánh đồng nhưng giờ thế bằng những tòa chung cư cao ngất, trong đó cả dự án do Thịnh Vũ làm chủ đầu tư.
Anh yêu loài hoa cao sang, quá như yêu chính tuổi thơ yên ả của , những buổi chiều cùng đám bạn nhà nghèo đuổi bắt giữa cánh đồng hoa dại, hòa với thiên nhiên, cây cỏ. Như Ý lẽ sẽ chẳng bao giờ , bao nhiêu năm về một trai vẫn lén ngắm và chụp ảnh cô tại nơi đây.
Đang chìm trong gian bình lặng bỗng tiếng âm báo tin nhắn ngân vang. Vương Nhược vội lấy xem thì thấy gởi là Lộ Tinh Văn, rằng ngoài chơi, tranh thủ lúc nổi tiếng để bay nhảy. Cũng may là đang ở cùng ai, nếu chắc sẽ gào thét lên cho mà coi, trong mắt thì nữ thần quốc dân chẳng khác nào hồ ly tinh cả.
Nhận lời đồng ý từ Vương Nhược, Lộ Tinh Văn lập tức rời khỏi nhà, phóng vèo vèo khắp các ngã đường. Đến đèn xanh đèn đỏ, nhác thấy Diệp Trân đang đợi xe buýt bên lề, mắt liền dán lên cô. Không khoác bộ đồng phục công ty cứng nhắc lên trông cô nhẹ nhàng hẳn, tà váy lụa in hoa khẽ phất phơ trong gió, mái tóc lượn sóng buông xõa ngang lưng.