Nghe bên ngoài tiếng gõ cửa, Thủy Nguyệt trợn mắt Vỹ Đình, cô chắc chắn thể nào là Diệp Trân , cho dẫu với tốc độ ánh sáng cũng chẳng nhanh đến thế. Với bộ dạng mà để khác thấy thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch nỗi oan.
Nghĩ , cô vội vàng chạy đến bàn làm việc, chui tọt trong, im như thóc. Vỹ Đình khẽ bật , trông cô đáng yêu quá mất, cứ như cô bé con năm nào trở .
Mấy giây , cánh cửa hé mở và Lộ Tinh Văn nhảy vô, phóng thẳng đến ghế sô pha, Vỹ Đình tựa lưng bàn, vờ như đang xem tài liệu, thờ ơ cất tiếng.
- Tìm làm gì?
- Chủ tịch , lão Vương , từ nay về để em tự chọn bạn diễn ? – Lộ Tinh Văn tròn mắt làm bộ đáng yêu.
- Sao em tự mà ?
- Lão em , nhưng nếu tác động thì sẽ .
- Anh coi biểu hiện của em , một khi em nổi tiếng thì em sẽ quyền tiến cử bất cứ ai.
Vỹ Đình dứt câu, gương mặt Lộ Tinh Văn liền ỉu xìu, môi vểnh lên chiều giận dỗi. Lúc , tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó là Diệp Trân hối hả bước , tay cô xách đôi giày cao gót.
- Chủ tịch , giày của cô Thuy… thụ.
Diệp Trân thấy Lộ Tinh Văn đang mặt thì líu cả lưỡi, vốn giữ bí mật cho Vỹ Đình, chẳng ngờ thốt lên chữ gì đến cô cũng chẳng hiểu là bản đang cái gì nữa.
- Thụ… giày cao gót… ? - Lộ Tinh Văn sửng sốt, há miệng, tròn mắt, sang Vỹ Đình.
- Này. - Vỹ Đình gằn giọng, lườm .
- Em sẽ với ai mà, hãy tin tưởng em nhé, cứ tự nhiên thử giày thôi, nhưng coi bộ nhỏ hơn chân đấy.
- Lộ Tinh Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-39-anh-ho-ho-1.html.]
Lộ Tinh Văn Vỹ Đình quát thì co giò chạy thẳng một mạch, suýt chút va Diệp Trân. Còn Diệp Trân như bất động, xem bộ một sự hiểu lầm hề nhẹ ở đây. Ban đầu cô thấy với Vương Nhược vì tiếp tay cho Vỹ Đình nhưng giờ cô cảm giác với ngài chủ tịch hơn.
Bên trong gầm bàn, Thủy Nguyệt chẳng kiềm nổi nữa, bật khúc khích, chui , Diệp Trân cũng phì theo. Nhìn bộ mặt tối thui của vị chủ tịch, hai cô gái vội vội vàng vàng phóng khỏi phòng, chạy một đoạn nhịn , mỗi cô tựa một bên vách, ôm bụng ngặt nghẽo.
Và suốt buổi chiều, Thủy Nguyệt cứ nhớ tới chuyện ban trưa mà tủm tỉm mãi, đúng là hài chịu nổi. Mọi xung quanh đều ngây ngốc cô.
Trong phòng Vương Nhược, Diệp Trân cũng chẳng khá hơn là mấy. Vương Nhược thấy cô đưa tài liệu xong, chờ ký mà cứ len lén hoài thì ngạc nhiên vô cùng.
- Diệp Trân, em chứ? – Anh lo lắng hỏi.
- Vâng , ký xong ạ.
- Ừ.
Diệp Trân đón lấy xấp hồ sơ từ tay vị phó tổng, nhanh chóng bước , miệng vẫn cứ . Vương Nhược bất giác chạy vội phòng vệ sinh soi gương, thấy mặt vẫn bình thường, gì đáng để chứ.
Cùng lúc , bên phòng chủ tịch, Kiến Quốc đẩy cửa bước liền đến phịch xuống sô pha. Ban nãy Vỹ Đình gọi điện bảo ngày mai cùng Tuấn Kiệt xuống tỉnh C thất thủ tục chuyển nhượng dự án với Thiên Hà.
- Chủ tịch Vương, định biến thành kẻ cuồng công tác đúng ? – Kiến Quốc thở dài, hỏi.
- Chẳng thích biển ? Xuống tỉnh C tha hồ mà chơi, thứ sáu thành ký kết chuyển nhượng với Thiên Hà, hai ngày cuối tuần thể tự do bay nhảy . – Vỹ Đình dịu giọng dụ dỗ.
- Tôi chỉ mới về mấy ngày.
- Qua tuần sẽ đến gánh vác phụ , hứa đấy.
- Là ai? - Hắn bật dậy, mắt hấp háy.
- Tới đó sẽ . À, hôm nay là ngày lãnh lương mà nhỉ?
Vỹ Đình hỏi xong thì điện thoại Kiến Quốc vang lên âm báo tài khoản cộng thêm tiền. Ở các tầng phía , đám nhân viên bao gồm cả Thủy Nguyệt cũng bắt đầu lao xao kiểm tra lương và vui vẻ rời phòng làm việc.