Xấp băng cá nhân tay rơi luôn xuống vệ đường, Thủy Nguyệt lững thững lê bước trở . Ban nãy cô đến phòng y tế nhưng vì họ hết băng cá nhân nên cô xin phép cổng để mua cho , nào ngờ lúc về thì với khác.
La Hải An cuối cùng cũng xuống tìm . Nếu như tình duyên mới còn cố níu kéo cô làm gì. Đã định sẽ chẳng chung lối cùng nhưng bên cô thì cô tổn thương như .
Buồn quá, cô chẳng màng ăn uống, lủi luôn vô trong xưởng, gục đầu bàn. Mãi cho tới khi chuông reo báo hiệu tới giờ làm việc của buổi chiều thì cô mới ngẩng lên. Lúc , Vỹ Đình cũng . Thấy gương mặt thương đờ đẫn, lo lắng hỏi dồn.
- Tiểu Nguyệt, em khỏe ? Em đau ở ? Sắc mặt em…
- Tôi vẫn bình thường, mau làm việc thôi.
Nghe Thủy Nguyệt , Vỹ Đình nhẹ gật đầu tiếp tục nhấn máy, ánh mắt thoáng đượm buồn. Lúc đứt tay cô còn vồn vã quan tâm thế mà giờ đây bỗng trở nên lạnh nhạt. Vừa thả đôi mặt giày mới phối xuống thì tiếng cô cộc lốc cất lên.
- Khác màu.
- Khác ? Là miếng nào ? – Vỹ Đình vội xuống hỏi.
- Toàn bộ.
- Ừ, để đổi .
Nói , nhanh chóng lên, căng mắt và phối thật kỹ. Thế nhưng, thả đôi nào xuống cô cũng bảo giống, bắt đổi liên tục. Mấy miếng da chặt banh chành mà chẳng ngô khoai gì cả.
Từ xa, thấy vị chủ tịch cứ lui tới như con rối, Hàn Thư Thư te te chạy đến xem thử. Sau khi xếp các đôi mặt giày , cô giương mắt Thủy Nguyệt.
- Tôi thấy giống mà, da bò hao hao , làm giống rặt , da còn chỗ đen chỗ trắng nữa là.
- Chắc tại ánh điện chói, cũng thấy khác khác. - Vỹ Đình lên tiếng đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-252-vi-yeu-nen-lo-2.html.]
- Cứ dán tem , gì chịu trách nhiệm. – Hàn Thư Thư dịu giọng.
- Vâng chị. - Thủy Nguyệt cúi đầu, đáp khẽ.
Hàn Thư Thư nháy mắt, thầm với Vỹ Đình ung dung bước tiếp. Anh gom vội những miếng mặt giày lẻ chân lên để chặt và phối cho đồng đôi.
Bầu khí nặng nề kéo dài tận hơn bốn giờ chiều. Tới lúc hết da và Thủy Nguyệt báo còn thiếu năm đôi nữa thì mới rụt rè mở miệng.
- Hết da em, lấy liệu thêm ở ?
- Đơn phát liệu đủ , để lên phòng mẫu xin xem .
Đưa tay phủi nhẹ những vụn da bám tay, Thủy Nguyệt lên thẳng về hướng phòng mẫu. Các đơn Vỹ Đình chặt dư vật tư, nhưng đơn thiếu.
Cô là do ban nãy cô đổi trả lung tung làm rối lên, chặt tá lả bùng binh thành giờ lẻ chân khó phối, mỗi tấm da tuy cùng là màu xanh nhưng đậm nhạt sai khác nhiều.
Chờ Thủy Nguyệt khuất dạng, gã tối cổ nhanh nhẹn vọt đến cạnh Vỹ Đình, nhờ sang vác phụ mấy bó da giúp . Anh cũng vui vẻ gật đầu và theo gã. Mới vác xong bó thứ nhất, tới bó thứ hai thì cô xuất hiện.
Trông thấy gã tối cổ đang chất bó da to tướng lên vai , cô hét lớn, quẳng luôn tấm da tay, lao tới, kéo khiến gã chới với ôm luôn bó da bò nhào xuống nền gạch.
- Sao bắt vác da hả? Anh là thợ chặt, chỉ việc máy thôi. – Cô sừng sộ.
- Tại thấy đang ở nên nhờ một chút, cô làm gì ghê ? – Gã tối cổ đáp lấm lét lên Vỹ Đình.
- Phải, chờ em nên sẵn tiện giúp một chút.
- Tiện cái gì hả? Ai sai làm gì thì cũng làm ? Anh khùng hả?