Cùng lúc , tại sân bay quốc tế, khi làm thủ tục xong, Vương Nhược len qua dòng đông đúc, khu vực ga hít thở chút khí trời. Gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ban nãy, kết thúc cuộc họp thì và các đồng nghiệp chạy như chó đạp lửa đến đây luôn.
Ngước lên cao, mây xám u buồn giăng kín cả một trời bao la, sương nước lành lạnh vởn trong khí, hôm nay chắc chắn sẽ mưa. Để chiếc điện thoại về chế độ máy bay, thở dài, hướng phòng cách ly.
- Vương Nhược ơi.
Nghe tiếng gọi vẳng từ phía mà Vương Nhược cứ ngỡ tai lãng. Quay đầu , hốt hoảng khi thấy Như Ý vẫn đang trong bộ đồ bệnh nhân, chỉ khoác hờ một chiếc áo mỏng bên ngoài, chân mang dép lê, tóc tai lòa xòa hệt như mới từ trong bệnh viện tâm thần . Vội vàng chạy đến bên cô, giọng lộ rõ vẻ lo lắng.
- Sao em tới đây? Em còn yếu lắm ? Chu Hồng ?
Đang ngó nghiêng tìm kiếm cô trợ lý thì đột nhiên cảm nhận vòng tay mảnh mai yếu ớt dần siết chặt lấy từng tiếng nấc nghẹn ngào cất lên.
- Em… Như Ý, em làm ? Sắp đến giờ , .
- Anh đừng Vương Nhược, ở bên em, em thật sự cần .
Vương Nhược đẩy Như Ý khỏi , giữ đối diện để hỏi cho rõ ngọn ngành. Lúc , cô mới nhận bàn tay vẫn băng gạc trắng, lẽ là do hôm qua thương trong lúc phá cửa. Anh kịp lên tiếng thì cô tiếp tục nhào vô ôm thật chặt và lớn hơn khiến cho những hành khách xung quanh e dè như thể tội phạm mới trốn ngục .
- Làm ơn đừng mà. Vương Nhược, lẽ nào hết yêu em ? Em cho .
- Anh… . Em…
- Vương phó tổng, tới giờ ạ.
Tiếng của một giám đốc nam cất lên làm cả Vương Nhược và Như Ý đều giật . Trông thấy tới bốn năm sát chằm chằm, Như Ý chột sang Vương Nhược.
- Anh… công tác ?
- Phải, thế em nghĩ ?
- Sao Vỹ Đình luôn, bao giờ ? – Cô lí nhí hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-224-se-duyen-cho-nguoi-2.html.]
Tới đây thì Vương Nhược rõ nguồn cơn của chuyện xảy . Cái tên chủ tịch cũng thật là, nhưng mà thích như , cũng thầm cảm ơn em nữa. Mọi ưu phiền trong lòng phút chốc tan biến, nhẹ như giọt nước rơi xuống giữa lòng biển khơi.
- Anh một tuần thôi sẽ về.
Các giám đốc trẻ tuổi chẳng nhịn , bật khúc khích. Xem Vương phó tổng lúc bay nổi , chẳng ai bảo ai, nọ nháy mắt , nối đuôi tiến khu vực cách ly.
- Sao còn ? Bọn họ hết kìa.
Như Ý cúi đầu hỏi, tay bỏ nên cứ vân vê tà áo khoác. Cô thật chui luôn xuống đất cho đỡ nhục. Cũng may là đang mang cái bộ dạng ma chê quỷ nên chẳng ai nhận , nếu chắc cô rúc đầu áo mà trốn mất.
- Không gấp, tối nay bay qua cũng , giờ đưa em về.
Dứt lời, Vương Nhược mỉm , cúi xuống, luồn tay bế bổng Như Ý lên. Cô bất ngờ, chới với ôm lấy cổ . Khoảng cách hai gương mặt lúc thật gần. Mất hết ba mươi giây, cô mới bối rối cúi đầu, tránh ánh mắt của . Làm mà suốt bao năm qua, cô nhận bạn học sức hút đến nhỉ.
Suốt quãng đường, Như Ý thẹn thùng chẳng dám Vương Nhược, cứ nhớ tới bộ dạng ban nãy của , cô chẳng cất mặt . Phía bên ghế lái, Vương Nhược chốc chốc sang cô tủm tỉm . Anh mới với tay chỉnh điện thoại về chế độ bình thường thì Vỹ Đình gọi đến.
- Gặp ?
- Rồi, mà em với cô là luôn hả? Hại cô chạy đến độ chẳng còn hình nữa. – Vương Nhược bên cạnh.
- Này, hỏi cô nhé, em là luôn, tại cô sợ mất quá nên tự suy diễn chứ.
- Em bao giờ trở còn gì?
- Thì em ngày nào xong việc ? Sao nào? Em làm thì cứ đợi đến lúc nhăn nheo, chống gậy bước vô hòm cũng chẳng ai hiểu lòng .
- Cám ơn em, sẽ xem đây là món quà giáng sinh sớm.
- Được , dự án chuỗi nhà hàng khách sạn bên nước A , lấy về hết cho em. Em cần nhiều tiền để giữ chân Thủy Nguyệt.
- Sếp cứ yên tâm.
Tháo tai bỏ qua một bên, Vương Nhược tập trung lái xe về bệnh viện. Tuy trời âm u nhưng cảm thấy hôm nay thời tiết thật và dễ chịu. Vỹ Đình thế mà tỏ tình giúp , đúng là chẳng bao giờ ngờ tới. Con thuyền tình chông chênh của nay cập bến bờ hạnh phúc, giờ đây thầm cầu chúc cho mối tình đẫm nước mắt của Vỹ Đình và Thủy Nguyệt cũng sẽ kết thúc viên mãn để hai thể đồng hành cùng đến cuối đường đời.