Diệp Trân chẳng nên lời, chỉ gật đầu lia lịa. Mấy lâu nay Vương Nhược vẫn tỏ bình thường nên cô cứ tưởng là . Từ đến giờ, chẳng khi nào những lời sến sẩm , bây giờ đột nhiên thốt khiến cho cô vô cùng xúc động.
Phía cầu thang, Lộ Tinh Văn bất giác thấy sống mũi cay cay. Hắn thấy ân hận quá, bao lâu nay luôn tỏ tức giận, hờn dỗi, gắt gỏng mỗi khi Vương Nhược nhúng tay những chuyện liên quan đến Như Ý mà chẳng hiểu và thông cảm cho .
Có mấy ai điều khiển trái tim cơ chứ, làm mà thể gồng lên chịu đựng tất cả như , còn thành công việc thật chăm sóc cho nữa. Khi tiếng bước chân tiến gần đến, nhanh chóng nhấn nút chui tọt trong thang máy.
Vương Nhược tần ngần cửa phòng chủ tịch hồi lâu mới bước , trông thấy Vỹ Đình đang bóp trán, thật chẳng nên mở lời làm . Cũng may là Vỹ Đình lên tiếng .
- Anh tìm em việc gì ?
- Vỹ Đình, điều cầu xin em.
- Anh sợ em làm gì Như Ý ?
- Vỹ Đình, Như Ý cũng chỉ vì quá yêu em mới trở nên mù quáng, ý thức việc làm là sai trái. Những năm qua cô sống trong nỗi sợ hãi, chứng bệnh đang mang trong cũng do đó mà . Hôm qua, cô uống thuốc an thần tự vẫn, nếu đến kịp, e là mất mạng .
- Vương Nhược, nếu đổi là , tha thứ ?
- Anh là khó. Chỉ mong em hãy đồng ý để đưa cô nước ngoài, xuất hiện mặt em nữa, ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-222-chap-nhan-thu-tha-2.html.]
- Em cần thời gian suy nghĩ, cứ yên tâm công tác, khi đưa câu trả lời với , em hứa sẽ động đến cô .
Vương Nhược khẽ lời cảm ơn bước nhanh về phòng làm việc của . Đến nơi, dài ghế sô pha, ngửa mặt lên trần nhà. Chưa bao giờ cảm thấy bản mỏi mệt đến rã rời như . Anh rõ nếu như Vỹ Đình thì cho dẫu mọc cánh cũng khó lòng mà mang Như Ý rời khỏi nước T.
Nghĩ lui nghĩ tới, đột nhiên hình ảnh Thủy Nguyệt xuất hiện trong đầu như một vị cứu tinh. Lúc , may chỉ con gái mới thể xoa dịu và khiến Vỹ Đình buông bỏ thù hận mà thôi.
Thế nhưng, khi liên lạc của cô , Vương Nhược chẳng như thế nào và từ nữa. Đang rối tung rối mù thì Diệp Trân gọi đến, thông báo đến giờ họp.
Cũng chẳng còn cách nào khác, đành gác chuyện của Như Ý, tập trung đầu óc làm việc. Định bụng khi qua tới nước A sẽ suy nghĩ, tìm lời lẽ thích hợp để chuyện với Thủy Nguyệt , dù gì Vỹ Đình cũng mở miệng hứa và tin em làm .
Đưa tay khẽ đẩy cánh cửa cho gió trời luồn . Vỹ Đình tựa xuống phía , nơi những dòng xe đang nối đuôi . Khúc mắc năm xưa bây giờ tỏ tường.
Người con gái vì lo lắng cho tương lai của và ép buộc mới đành đoạn dứt tình rời xa, chấp nhận mang tiếng tham sang phụ khó suốt ngần năm mà một lời giải thích. Có lẽ là vì cô hình ảnh trong mắt .
Cả đêm hôm qua, mãi trằn trọc về mối quan hệ giữa Thủy Nguyệt và Alex nhưng bây giờ quan tâm nữa. Ít thì cô từng thật lòng yêu , là quá đủ. Alex mất , dù cho cô và từng tồn tại mối quan hệ đó thì , chỉ bây giờ bản đang nhớ cô, thấy cô và cô chuyện.
Quay bàn làm việc, nhác thấy bảng đề xuất mua sắm, thế trang thiết cuối năm của công ty, Vỹ Đình khẽ mỉm nhấc điện thoại lên, gọi cho Tần Vy An, bảo cô liên hệ với Nhất Tâm, hẹn nhân viên kinh doanh Đỗ Thủy Nguyệt đúng bốn giờ chiều đến Thịnh Vũ gặp để nhận gói cung cấp hàng hóa .
Anh mong rằng buổi chiều nay, khi hiểu lầm tháo gỡ thì cô sẽ về bên và đồng hành cùng trong suốt quãng đời còn . Bây giờ, chẳng còn sức nào mà hận thù ai nữa, chỉ bản hạnh phúc và khác cũng .
Với tay lấy chiếc áo vest khoác lên , nhanh chóng bước khỏi văn phòng, xuống lấy xe chạy thẳng đến bệnh viện thành phố.