Khoảng gian trong quán cà phê rơi thinh lặng. Trong phút giây, cả hai cô gái đều cùng suy nghĩ, rằng Như Ý thật diễm phúc, bao nhiêu đàn ông quyền lực sức che chở và bảo vệ như .
Đến giờ hẹn phỏng vấn, Hạ Hạ xin phép . Thủy Nguyệt nán vài phút cũng lên. Chút khí se lạnh còn sót của mùa đông mơn man gương mặt trắng sứ. Đôi má bầu bĩnh tô hồng bằng phấn chứ còn là nét hồng tự nhiên nữa.
Bước chân cô miên man vô định con đường nhộn nhịp qua. Giọt mưa rơi khóe môi mặn đắng lạ lùng. Cô ước bản thể hóa vô tâm vui buồn cuộc sống.
Những hạt mưa xuân phủ xuống con đường trải nhựa xa tít, nơi nối bước lữ khách bốn phương đổ về nối dấu chân về bên cô. Nếu như thật sự về, bản đủ dũng cảm chấp nhận để hành hạ và giày vò .
Dòng suy nghĩ thoáng qua dập tắt khi lý trí đưa cô một câu trả lời là thể. Cô thà buông cho thứ trôi thế để còn chút tình yêu thiết tha đọng trong tim chứ nó c.h.ế.t hẳn thế bằng thù hận.
- Người , em lang thang đây?
Tiếng gọi thình lình cất lên khiến Thủy Nguyệt giật thót. Qua ô cửa hạ xuống, Kiến Quốc dịu dàng mỉm , nháy mắt hiệu bảo cô hãy lên xe . Mưa gió gì , cứ mỗi khi là cô thấy trời quang mây tạnh.
- Anh theo dõi em ?
- Không , cũng từ trong quán cà phê đấy.
Cô gật gù mở cửa chui . Nãy giờ bộ cũng một đoạn dài, rõ ràng là tò tò theo đuôi từ lâu, còn gì theo dõi.
- Giao cho em cùng lúc nhiều công trình, phân bổ nhân lực ? – Kiến Quốc hóm hỉnh hỏi.
- Được ạ, bên em thuê thêm nhân công thời vụ bên ngoài nữa, vì tiền bên rót về nhanh nên những thứ khác là vấn đề.
- Vậy thì . Đi dạo nhé, hết tuần .
Chẳng đợi Thủy Nguyệt gật đầu, Kiến Quốc nhấn ga chạy một mạch vùng ven thành phố. Cô thư giãn ngắm quang cảnh hai bên đường, đôi môi khẽ mỉm , hôm nay trúng thứ bảy, là sếp nên chẳng buộc làm, điều cô rõ.
Nếu gửi gắm thì các nhà thầu trực tiếp ắt sẽ ngâm tiền và chiếm dụng vốn của đơn vị ký . Cô cũng chẳng làm gì để cám ơn , thế nên mỗi lúc gọi, cô sẽ lập tức xuất hiện, cùng ăn cơm, dạo phố và tán dóc. những tình cờ gặp gỡ như thế nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-188-ngay-cuoi-tuan-em-a-2.html.]
Cơn mưa phùn nhanh chóng qua , để những hạt pha lê lấm tấm đồng cỏ. Kiến Quốc kiên nhẫn hướng ống kính về ngọn cỏ cao nhất, nơi con cào cào đang đu đưa, say sưa uống lấy giọt nước trong suốt.
Thủy Nguyệt im lặng lưng , cô chẳng dám động đậy, sợ làm con cào cào nhảy mất. Khi mỉm lên, cô mới tiến đến cùng rảo bước. Cả hai đều tháo giầy, cảm nhận thảm cỏ êm dịu đôi chân trần.
Làn gió làm mái tóc huyền nhẹ phất phơ bay, ve vuốt bờ vai gầy, mang theo mùi hương thoang thoảng quyện khí trời mùa xuân vương vấn khiến Kiến Quốc xốn xang trong lòng. Hắn ước thể suốt đời ở bên cạnh con gái , chở che và sưởi ấm cho cô hết kiếp.
Đi chán chê, cởi áo khoác trải xuống cùng cô ngắm cảnh.
- Nguyệt nhi, thể để dần thế ?
Giọng dịu dàng mang theo chút buồn man mác vang lên. Điều cô lo lắng cuối cùng cũng đến, thế mà .
- Kiến Quốc, để ý chuyện giữa em và bạn ? – Cô thẳng thắn hỏi.
- Anh chỉ để ý em thôi. Cái gì thuộc về quá khứ hãy cứ lãng quên .
- Lâm phó tổng, đưa cho em vài công trình là em báo đáp thế ư?
- Đâu . Anh bao giờ dùng công việc ép em . Em đừng nghĩ oan cho chứ.
Nhìn cái điệu bộ bối rối, hết đưa tay tới đưa tay trái lên thề thốt của làm cô chẳng nhịn , vội mặt , che giấu nụ .
- Em đừng suy nghĩ tiêu cực quá, đừng đem công việc , cứ bình thường thôi.
- Vậy cứ bình thường thôi.
Cô lên, nhoẻn lặp lời Kiến Quốc và tiếp tục tung tăng đạp cỏ. Hắn chỉ còn theo khổ, định nhổm dậy tiếp bỗng con cào cào chẳng từ nhảy vọt đến miệng . Chưa kịp nhổ thì nó chui luôn vô cuống họng.
Thủy Nguyệt đang bước bỗng tiếng ho khạc, nôn ọe phía liền vội vàng , hỏi han rối rít. Hắn lắc đầu xua tay, bảo rằng chỉ sặc nước miếng. Lúc mà cố moi con cào cào chắc chỉ nước độn thổ mất thôi, thế là cố nuốt.
Khi chắc chắn con cào cào trong bụng, mới lên tiếng kêu cô xe để ăn. Hắn cần một lượng sơn hào hải vị đè con cào cào xuống, nếu , sẽ biến thành thai phụ ốm nghén mất.