Bị quẳng cho một cái sóng soài, tên giám đốc nghiến răng nghiến lợi dậy, định chửi đổng lên nhưng khi thấy đang giơ nắm đ.ấ.m là Vương phó tổng của Thịnh Vũ, miệng lập tức cứng . Còn hoàng hồn bồi cho mấy đ.ấ.m mặt và bụng, đau quá bẹp dí sàn, ú ớ.
- Vương phó tổng, đắc tội gì với mà đánh chứ?
- Ông đắc tội với cô chính là đắc tội với .
- Tại chứ? Anh lấy quyền gì chứ?
- Vì cô là nghệ sĩ của Thịnh Vũ, và là chủ quản, ?
Dứt lời, sang Như Ý, nhặt lấy chiếc áo khoác lên cho cô bế cô khỏi phòng. Cũng may ban nãy đang ở gần đây, nếu trễ một chút thì chẳng xảy chuyện gì nữa. Chu Hồng lấy lý do cần đến bệnh viện kiểm tra mắc cá chân và rời , nhờ Vương Nhược đưa Như Ý về giúp. Tình cảm của dành cho nữ thần, những thiết xung quanh đều thể cảm nhận .
Suốt đoạn đường, chẳng ai với ai câu nào. Đến khi xe dừng cổng nhà Như Ý, Vương Nhược mới chậm rãi lên tiếng.
- Sáng mai em đến văn phòng ký hợp đồng nhé. Dưới trướng của Thịnh Vũ, em sẽ nhanh chóng trở thời kỳ đỉnh cao thôi.
- Vương Nhược…
- Xin vì sớm hơn, vốn dĩ định để em nghỉ ngơi thêm một thời gian. Bước đầu, em cứ cùng Vỹ Đình xuất hiện tại các sự kiện , tài nguyên sẽ phân bổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-185-duyen-tinh-ngang-trai-1.html.]
- Anh , là quyết định của ?
- Cả hai, bọn đều là kinh doanh, lợi thì làm.
Như Ý khẽ gật đầu mở cửa bước xuống. Cô lặng hiên theo chiếc xe khuất dần. Quãng thời gian , Vương Nhược thường xuyên dành thời gian lui tới quan tâm, chăm sóc làm cho cô còn tưởng ý gì khác, đến hôm nay thì cô hiểu, hóa cũng sòng phẳng thế, đành thôi .
Hai con gái từng liên quan vướng víu chuyện tình cảm với Vỹ Đình giờ đây giữa guồng xoáy kiếm miếng cơm manh áo na ná giống . Trong khi Như Ý nơi chốn thì Thủy Nguyệt vẫn tất bật chạy tìm dự án.
Chiều nay, khi nhận lời đồng ý cùng dùng cơm tối của La Hải Triều, giám đốc dự án tập đoàn Hải Sơn thì Thủy Nguyệt cùng Phương Giao Tình háo hức trang điểm, lên đồ từ sớm. Tập đoàn tên tuổi trong giới xây dựng nên hai cô dốc sức tiếp cận. Số liên lạc của La Hải Triều là Thủy Nguyệt xin từ Ngô Đông, cô cũng chẳng ngờ chỉ gọi thử vận may nhưng nhận lời chỉ trong vòng bảy nốt nhạc. Khi đồng hồ điểm sáu giờ chiều, hai cô gái lên xe di chuyển đến nơi hẹn.
Khác xa tưởng tượng về ấm nhà tài phiệt trong đầu Thủy Nguyệt, La Hải Triều đời thường trông khá thiện và hòa đồng, nếu là tính trẻ con. Còn tên trợ lý cạnh thì nổi bần bật với hàm răng “mái tây hiên” che bóng mát cả một trời.
Tên trợ lý gặp Phương Giao Tình tơm tớp, bô lô ba la hỏi han các kiểu, còn ngỏ ý cùng cô tìm hiểu nhiều hơn. La Hải Triều cũng ùa mai mối, đẩy thuyền khí thế. Hai cô gái chỉ trừ, chuyện Phương Giao Tình là hoa chủ chẳng ai cả, cô vẫn mang mác quý cô độc vui tính ngoài cho dễ ngoại giao.
- Thủy Nguyệt, cho dù làm công ty nữa thì cũng định bán chè . - Cô nghiêng đầu khẽ, chỉ đủ cho Thủy Nguyệt .
- Dù bán chè thì bây giờ cũng máy nạo mà nhỉ? - Thủy Nguyệt nhỏ giọng đáp .
Tên “mái tây hiên” hai cô cứ tủm tỉm suốt thì tưởng bản chấp nhận .
Kết thúc bữa cơm, hứng chí mời tất cả vũ trường quẩy một mẻ. La Hải Triều vốn thích náo nhiệt nên hưởng ứng ngay. Dĩ nhiên hai cô đồng ý cùng vì là giao việc. Giờ mà bảo trèo non lội suối cũng lo mà theo , trừ phi nhận công trình từ tay nữa.