Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Vy An tủm tỉm , đem chuyện Tuấn Kiệt cầu hôn bạn gái cho Kiến Quốc . Hắn gật gù, với tay lấy điện thoại, vuốt vuốt, bấm bấm mấy cái, đoạn, sang cô.
- Nhà hàng đó ở ?
- Sao cơ? Anh tiếp khách ? – Tần Vy An trợn tròn hai mắt.
- Họ dời ngày , hôm nay đưa cô hóng hớt.
Cô trợ lý khe khẽ gật đầu , tiếp tục xuống các phòng ban khác dặn dò, đốc thúc công việc. Trong lòng cô cảm thấy vui, vì cơ hội hóng chuyện khác nhưng là vì cô sẽ dùng bữa tối cùng cô thích, đến đó , hẳn sẽ ăn thôi.
Thời gian nhịp nhàng trôi đưa. Nhìn đồng hồ gần năm giờ chiều, Vỹ Đình liền lên. Anh đang chuẩn rời phòng làm việc thì Tuấn Kiệt gõ cửa bước , tay là chiếc hộp nhung màu xanh đen.
Tuy hôn lễ diễn nhưng Vỹ Đình bảo các công đoạn chế tác nhẫn cưới và may váy cưới dừng , nên, đến hôm nay, tất cả thành đúng hẹn. Đón lấy đôi nhẫn từ tay Tuấn Kiệt, thấy bản quá thảm hại, cho dù dùng vàng bạc, châu báu thì cũng chẳng thể mua trái tim cô.
- Áo cưới thì ạ? - Tuấn Kiệt lấm lét .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-176-ke-hoach-nhieu-chuyen-2.html.]
- Đóng gói mang xuống xe cho .
- Vâng.
Tuấn Kiệt cúi đầu, nhanh chóng trở . Vốn dĩ định khi Vỹ Đình kết hôn mới cầu hôn Hà Mỹ Đình nhưng hiện tại chuyện tình cảm của đứt gánh giữa chừng nên thôi chờ nữa.
Cơn gió mạnh dỗi hờn lướt qua, trận tuyết trắng vô tình đổ xuống, phủ dày con đường mặt, những hàng cây khô khốc, khẳng khiu, xác xơ một chiếc lá bám trụ làm đen cả một trời. Khung cảnh nhuốm màu thê lương, tiêu điều.
Những ngày mùa đông, khi ánh chiều còn lưu luyến rời xa thì màn đêm buông xuống, tiếng chuông từ ngôi giáo đường vọng ngân gợi buồn da diết.
Vỹ Đình cảm giác tim mệt đến rã rời, lúc thôi đừng yêu cô nữa nhưng làm , hình bóng cứ vô thức choáng ngợp lấy tâm trí , từng một giây, một phút buông tha.
Bàn tay gầy khẽ chạm điện thoại quen thuộc để những tiếng “tút, tút” khắc khoải kéo dài vang lên. Dẫu Thủy Nguyệt bỏ liên lạc nhưng vẫn nuôi hy vọng một lúc nào đó, cô vô tình dùng và bắt máy lên . Giữa tiết trời lạnh giá, chỉ mơ một mái ấm gia đình, nơi cô, cùng những đứa trẻ của hai mà thôi.
Ngẩn ngơ một lát, lái xe về nhà, chuẩn đến quán rượu. Từ ngày cô , thường xuyên tụ tập với đám thừa kế của các công ty lớn trong nước. Hình mẫu chuẩn ban đầu dần phá bỏ trong mắt , nhưng theo đó là cơ hội kinh doanh của Thịnh Vũ liên tục mở rộng.