Dừng đoàn đang tiến nhà thờ, mơ hồ trông thấy bóng dáng thương, vội kéo cửa kính xuống xem cho rõ nhưng thất vọng liền ngay đó vì cô gái là Tiểu Nguyệt của . Tiếng chuông chiều đông u buồn vọng vang, từng cơn gió vô tình khều nỗi nhớ, cảm nhận trái tim như vụn vỡ.
Cô để trong cả một trời bão tố, đời như bao phủ bởi màu tang trắng, làn mưa thể xóa nhòa tất cả vạn vật mắt nhưng chẳng thể nào làm phôi phai hình bóng cô, chỉ càng làm nhớ thương, oán hờn thêm mà thôi.
Đang thẩn thơ thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo khỏi miền ký ức hỗn độn, bên , giọng Kiến Quốc nhanh chậm.
- Tôi gặp chủ tịch LEbank , họ sẽ can thiệp để các ngân hàng rút đơn kiện, đợi chúng thu mua Hoàng Hải bên đó trả nợ cho họ cũng .
- Ừ, cứ làm .
- Cậu đang ở ?
- Gần tới nhà, tối nay buổi tiệc.
- Vậy ? Được , cúp đây.
Quẳng chiếc điện thoại qua một bên, Kiến Quốc lái xe về tắm gội, đồ thẳng đến quán bar. Hắn chẳng giống với Vỹ Đình, dù buồn cách mấy thì ở nhà cũng sẽ uống vô, hôm nay nhâm nhi vài ly cocktail Short drink.
Muốn là nhưng lời dặn của Thủy Nguyệt cứ vang lên bên tai, thế là quyết định chỉ uống một ly thôi, cứ nhấm nháp từng chút như kiểu như sợ hết. Gã batender một hồi sang tiếp tục pha chế cho những khác.
- Tiểu nhị, một chai nữa nào?
Nghe tiếng quen tai, Kiến Quốc vội sang . Hắn há mồm khi thấy tình tin đồn của Lộ Tinh Văn đang ngúc ngắc chiếc ghế, tóc tai bù xù đến là thảm hại.
- Phó tiểu thư, cô nổi tiếng sa đọa ? – Hắn tiến tới, buông lời chọc ghẹo.
- Ô, xem nào, là Lâm phó tổng , sa đọa thì liên quan gì tới hả? Mấy chức như thích uy với nghệ sĩ quá nhỉ?
- Này, Phó Tâm Dao, cô chức là nghĩa gì hả?
- Là chức đó, mua bằng hả? Thế mà cũng hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-168-muon-ruou-giai-sau-2.html.]
Nói , cô bưng luôn chai rượu lên, nốc một cạn tàu ráo máng, hai con mắt của Kiến Quốc biến thành hai con ốc nhồi, xem đô là đô bất tử , cứ mấy cái chai xếp một hàng ngang thẳng thì .
- Uống ít thôi, cô định về bằng nến Babylon đấy ?
- Lâm phó tổng, gặp Tinh Văn. – Phó Tâm Dao đột nhiên chồm sang, thút thít.
- Gặp suốt ngày trường chán ?
Cô nàng lắc đầu, nước mắt liên tục trào . Kiến Quốc nhót ruột, lấy điện thoại gọi cho Lộ Tinh Văn, giả vờ rủ đến uống cùng . Là một kẻ tình yêu nên hiểu nỗi lòng của Phó Tâm Dao.
Nhận cuộc gọi của Kiến Quốc ngay khi xuống sân khấu nên Lộ Tinh Văn vội vàng chạy đến địa chỉ mà đàn , cũng đang uống rượu bên ngoài nhưng sợ Vương Nhược nhăn nhó, giờ Kiến Quốc mở lời nên sáp luôn, gì đổ thừa là cấp rủ, thì hóa thành tôn trọng.
Tội nghiệp cho , nhào tới, uống giọt nào Kiến Quốc giao cho nhiệm vụ mang Phó Tâm Dao về nhà. Thấy bộ dạng phục của , Kiến Quốc nhếch miệng.
- Sao? Có cần gọi rượu bỏ bịch mang theo ?
- Anh nghĩ thèm uống mà chạy tới đây ? Thiệt tình.
Hắn trừng mắt một cái bế thốc Phó Tâm Dao xe. Trong cơn say, cô liên tục gọi tên . Lộ Tinh Văn lấy dây an buộc cô sát ghế phụ, xong, nhấn một ga, chạy thẳng, sợ bỏ cô ghế nhào tới nhào lui, u đầu mẻ trán.
Đến nơi, đỡ Phó Tâm Dao xuống giường thì cô với tay kéo ngã theo, vùi đầu n.g.ự.c lời yêu thương. Hắn nhẹ nhàng đẩy cô , cất giọng trầm trầm.
- Em say , mau nghỉ , về đây.
- Anh, em còn điều gì ? Anh , em sẽ sửa.
- Tâm Dao, điều em đều , chỉ là… thể dành tình cảm cho em, yêu khác .
Phó Tâm Dao bật nức nở theo bóng hình đàn ông dần khuất. Lộ Tinh Văn khóa cửa xong, thảy ngược chìa khóa sân. Đêm nay, tuyết rơi nhiều quá, lạnh run cả , trong vô thức, lái xe chạy đến nhà Diệp Trân.
Căn nhà trắng tiệp trong màu của tuyết, ánh điện ô cửa tầng một qua lớp màn che phát ánh sáng vàng mờ. Lộ Tinh Văn lặng lên đó hồi lâu xe trở về. Bản nhạc tình buồn thê thiết dập dìu vang lên suốt quãng đường.