Chờ đến khi cánh cửa đóng , Vỹ Đình mới buông cây tay, tựa hẳn ghế, ngửa mặt lên trần nhà. Anh uốn mua tất cả bất động sản tên Hoàng Hải sẽ cần một tiền nhỏ. Đang suy nghĩ tới lui thì tiếng mở cửa, Kiến Quốc xuất hiện, bước vội đến, đập tay cái rầm xuống mặt bàn.
- Xảy chuyện gì? Cô ? Cậu thì thôi là ý gì hả?
- Ý mặt chữ. - Vỹ Đình lạnh lùng đáp.
- Cái tên .
Kiến Quốc tóm lấy cổ áo Vỹ Đình, lôi dậy, tay nắm thành đấm, cứ nhăm nhe một hồi, thật nện cho cái tên trai nhân tạo một trận nên nhưng sợ khi tay thì Vỹ Đình sẽ khắc xuất, khắc xuất mà rụng que rụng cọng hết mất thôi.
- Cậu tức giận gì chứ? Là cô bỏ rơi . - Vỹ Đình nắm tay , giựt .
- Cậu định với là hại ? Tên khốn, nếu ngày , tuyệt đối nhường cô cho . Tôi thật hối hận quá.
Hắn gào lên, vơ luôn mớ giấy tờ bàn vứt xuống. Đang thở hồng hộc thì Vỹ Đình mặt dày giao cho chuẩn hồ sơ các thứ và đàm phán với Mạc Cách Tùng để thế chấp bất động sản của Thịnh Vũ ngân hàng LEbank nhằm lấy tiền thu mua bất động sản của Hoàng Hải khiến tức đến lộn ruột, quát lớn.
- Hóa là vì xanh đỏ ? Muốn thì tự làm , thì giao cho tên Vương Nhược , thích làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-164-loi-qua-tieng-lai-2.html.]
Nói xong, Kiến Quốc một trăm tám mươi độ, hùng dũng bước . Vỹ Đình cũng lồng lộn lên, khuất bóng, lùa hết hồ sơ hồ cháo xuống sàn, đ.ấ.m bàn, đá ghế. Cơn giận dữ lên đến đỉnh điểm, mở cửa chạy ngoài ban công hứng tuyết cho đầu hạ hỏa bớt.
Qua hồi lâu, cảm giác đau nhức đến quỵ ngã, Vỹ Đình mới run rẩy bò trong, bàn tay lập cập sờ soạng ngăn bàn tìm thuốc giảm đau. Giây phút hận Thủy Nguyệt đến tím cả tim, thầm nghĩ nếu gặp sẽ hành hạ cô cho xương mới thôi.
Tuấn Kiệt đến liền vội vàng phóng xem thử, thấy Vỹ Đình dài ghế, mắt nhắm nghiền, xung quanh là giấy tờ vương vãi, lộn xộn. Ngay lập tức, hóa Tấm và lượm, lặt, lựa, sắp xếp…
Về tới phòng, Kiến Quốc thả phịch xuống ghế sô pha con mắt ngơ ngác của Tần Vy An. Hắn chòng chọc lên trần nhà, chậm rãi cất tiếng.
- Cô xin chủ tịch LEbank cho cái hẹn nhé, chuẩn hồ sơ của bộ bất động sản phía nam để đàm phán với họ.
- Vâng. Anh uống chút gì ?
- Cà phê .
Tần Vy An lặng lẽ lên, nhanh chóng bước ngoài. Lát , cô mang ly cà phê thì thấy đưa tay bóp trán, đôi mắt nhíu như thể đang đau đầu. Cô thở dài, chẳng chẳng rằng, lấy thuốc.
Liếc mắt trời xám trắng qua ô cửa kính, Kiến Quốc thở dài ảo não. Bên ngoài, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, bóng hình cô gái mang chiếc áo bông ấm áp với nụ vô tư môi thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn nhớ từng câu dặn dò và biểu cảm mặt cô mấy hôm , thầm trách bản nhu nhược, lẽ nên theo tiếng trái tim mách bảo mà quan tâm hỏi han cô thì hối tiếc thế .
- Nguyệt nhi, em đang ở ? Sao thể âm thầm biến mất như thế? Chúng là bạn của em?