Chiếc xe bóng loáng nhanh chóng tiến bãi đỗ. Vỹ Đình tháo dây an bước , thẳng đến phòng biên tập. Ban nãy, xuống sân bay gọi cho Thủy Nguyệt cả hơn mười cuộc nhưng liên lạc với cô.
Nhìn khắp một lượt vẫn thấy hình bóng thương, bất giác trong lòng xuất hiện một linh tính chẳng lành. Đang định trở xuống thì tiếng của Tuấn Kiệt vang lên lưng.
- Chào sếp, về ạ.
- Ừ, mới . À, hôm nay vị hôn thê của làm ?
- Ban nãy em thấy cô phòng ạ, xuống…
Tuấn Kiệt còn hết thì Vỹ Đình gấp rút chạy về hướng thang máy. Hắn trơ mắt theo, đoán rằng vị chủ tịch chắc nhớ phu nhân tương lai đến phát điên mới cái biểu cảm thế . Đột nhiên thấy nhớ Hà Mỹ Đình quá, liền lẻn lên sân thượng gọi điện cho cô.
Nhìn cánh cửa chỉ khép hờ chứ khóa, Vỹ Đình vội vàng lao , hoang mang khi thấy phòng nghỉ trống trơn, trong nhà vệ sinh cũng ai. Quay trở , sụp đổ khi đập mắt là chiếc hộp đựng nhẫn kim cương và chìa khóa đang bàn.
Hơi thở Vỹ Đình trở nên nặng nề và khó khăn, nỗi lo sợ bủa vây lấy , trái tim như bàn tay vô hình bóp nghẹn. Đoán chừng chỉ mới rời , nhanh chóng lái xe đuổi theo. Thâm tâm bao giờ cho phép chuyện cũ lặp một nào nữa, chịu quá nhiều đau đớn và thương tổn , làm gì phật ý cô mà cô nỡ lòng tuyệt tình như .
Cùng lúc , dãy ghế chờ tại trạm xe buýt, Thủy Nguyệt vẫn đang thẫn thờ chờ đợi. Bỗng tiếng chuông điện thoại bỗng đổ dồn kéo cô khỏi mớ bòng bong suy nghĩ, vội mở túi xách, cho tay lục lọi.
- Cậu ? – Giọng Phương Giao Tình cất lên bên đầu máy.
- Mình đang đường về nhà, thu xếp xong cả , nhấc va li lên là thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-155-tinh-hoa-hu-tan-1.html.]
- Ok, nấu mấy món thích đấy, chắc kịp giờ cơm trưa nhỉ?
- Ừ, chắc là kịp.
Vừa bỏ điện thoại trở túi xách thì thanh âm như tiếng vọng từ đáy địa ngục lạnh lẽo vang lên làm cho Thủy Nguyệt sợ đến xanh mày xanh mặt.
- Đi? Em định ? Em… dám bỏ rơi ? - Vỹ Đình đưa chiếc nhẫn lên, trừng mắt cô.
- Anh… … làm mà ở đây?
- Em thất vọng lắm ? Thủy Nguyệt, tại ? Tại ? Anh làm gì với em, hả?
Tiếng hét lớn của Vỹ Đình khiến những bộ ngang qua hốt hoảng, vội vội vàng vàng chạy lẹ, mắt lấm lét cô gái đối diện đang thụt lùi từng bước.
Thủy Nguyệt thấy bản dường như chẳng còn sức lực nữa, đôi chân nhấc lên , chẳng thứ hai tuần mới về ư, làm thế nào mà xuất hiện ngay lúc chứ.
Năm xưa, khi cô rời , tuy cố gắng tìm lời lẽ, hành động níu kéo nhưng bộ dạng thế , Văn Phong mà cô thực sự đổi , bây giờ khác nào ác ma chứ, ánh mắt như thiêu rụi cô, đem cô xuống mười tám tầng địa ngục.
Vừa lấy bình tĩnh, kịp chạy thì Thủy Nguyệt Vỹ Đình tóm lấy. Anh lôi cô đến chiếc xe, mở cửa , xô cả cô ngã nhào trong. Mọi việc diễn quá nhanh làm cô choáng váng, mới lồm cồm bò dậy thì xe chuyển bánh, lao vun vút đường.
Trong đầu cô bắt đầu hiện những suy nghĩ rùng rợn, lo lắng khi nào vì kế hoạch bất thành mà đ.â.m tức giận đem thủ tiêu để trả thù luôn chăng. Xe chạy với tốc độ chóng mặt, lạng lách đủ kiểu khiến cô chẳng mở miệng mà kêu gào gì, hai mắt cứ chòng chọc phía xem va .