Sau khi vứt nó qua cửa sổ, dém mùng thật kỹ, còn cẩn thận lấy gối, mền, áo khoác, ba lô chèn vòng quanh thì Thủy Nguyệt vẫn dám xuống. Ông chủ nhà là giá thuê bao gồm khuyến mãi ngủ cùng chuột bọ và côn trùng, nếu thì dẫu cho ngủ nhờ cô cũng chẳng ham, thà trong xe còn hơn.
- Anh dém kỹ lắm , con nào , xuống ngủ em. – Vỹ Đình khẩn khoản cất lời.
- Không , còn mấy tiếng nữa là sáng , em thức luôn cho an .
Nghe cô , nhịn , phì , cô gái cứ làm như mấy con vật đó sẽ nguy hại đến tính mạng cô .
- Có bảo vệ em, đừng sợ. - Vỹ Đình ngả xuống, dang tay đón cô.
Tuy Thủy Nguyệt thấy Vỹ Đình đáng sợ nhưng so với chuột và sâu thì dù cũng đỡ hơn một chút, ít là cô chỉ sợ chứ gớm như chúng. Nghĩ tới nghĩ lui, thêm phần bản cũng mệt, cô nhích gần, sát cạnh bên.
Càng về gần sáng trời càng lạnh, trong cơn mơ, Thủy Nguyệt bất giác chui lòng Vỹ Đình tìm kiếm chút ấm. Mùi hương thoang thoảng nơi làm cô càng thêm say giấc.
Ánh mặt trời dần ló dạng, làn sương thu tan , lộ dải mây trắng bồng bềnh như lụa, trôi lơ lửng trời. Khu vườn nho của nhà họ Lâm cũng dần ẩn hiện trong nắng sớm mai, khoe một vẻ ngút ngàn.
Tần Vy An chầm chậm theo chân Kiến Quốc dạo vườn, lâu , cô mới thức dậy với tiếng chim hót nhẹ nhàng và khí trong lành thế . Màn sương sớm vẫn còn ngái ngủ, lảng vảng khắp nơi.
Kiến Quốc say sưa chụp những bức ảnh nên thơ, kỳ vỹ của bình minh vùng quê, bắt lấy khoảnh khắc từng tia nắng hồng đầu tiên bừng sáng, len lỏi qua tiết trời đầy sương se lạnh. Nhìn bộ dạng của , Tần Vy An cũng chụp cho vài tấm nhưng dám mở lời. Đưa tay hứng lấy giọt sương sắp rơi chiếc lá, cô bất giác mỉm .
Hạ chiếc máy ảnh xuống, Kiến Quốc đưa Tần Vy An tham quan khắp trang trại, cuối cùng, cả hai dừng bên bờ con suối ngắm từng đàn vịt trắng phau phau đang tung tung bơi lội, rỉa cánh, rỉa lông. Bức tranh yên bình và dung dị làm cô chợt ước ao, nếu thể cùng thích sinh sống nơi đây thì mấy, nghĩ đến đó, cô thoáng chạnh lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-147-ngay-cuoi-tuan-1.html.]
- Cô thấy nơi đây thế nào? - Kiến Quốc lên tiếng hỏi.
- Rất thích. Muốn uống rượu thì rượu, uống sữa thì sữa, ăn thịt vịt thì vịt. – Tần Vy An đáp.
- Phải, mà ở đây luôn thì khi ngày nào cũng lết xưởng lấy rượu uống cho say mất.
- Ôi trời, nếu phép trồng cần sa thì sẽ lết hút cho phê đấy chứ?
- Có thể lắm chứ.
Hắn dứt lời thì cả hai đều bật sảng khoái. Khi thấy mặt trời lên cao và ánh nắng ấm áp nhuộm vàng cảnh sắc thơ mộng, Kiến Quốc và Tần Vy An liền trở nhà, ăn sáng chuẩn lên đường về thành phố.
Vợ chồng Lâm Kiến Hào và Trần Tư Dung lưu luyến tiễn họ tận cổng, dặn dò Kiến Quốc đưa Tần Vy An về nhà chơi nhiều một chút. Hắn cũng cho qua chuyện.
Trần Tư Dung dúi cho và Tần Vy An hai bọc trứng to đùng, rau cỏ các thứ, còn định bỏ thêm gà, vịt sống lên cho cả hai làm thịt ăn, rú lên từ chối thì bà mới thôi. Tuy võ vẽ đai đai nọ nhưng bảo c.ắ.t c.ổ gà là điều thể, ai làm thì ăn, còn nữa là mua đồ trong siêu thị sơ chế sẵn.
Quang cảnh thanh bình của vùng quê cứ thế lùi xa dần. Tần Vy An mơ màng tựa cửa, cô thật về đây nhiều hơn nữa, là một , mà là cùng Kiến Quốc. Chẳng từ bao giờ mà khi thấy ở thì cô sẽ thấy khung cảnh ở đó thật , cảm giác như mắc bệnh mê trai.
Khi đồng hồ điểm chín giờ sáng thì xe cũng đến trạm dừng, Kiến Quốc tấp để Tần Vy An nghỉ ngơi uống nước, còn đổ xăng. Dù gì thì ngày mai cũng là đầu tuần, lo chạy miết đường dài nghỉ sẽ khiến cả hai mệt, vật vờ xử lý công việc .
Cùng lúc , tại con hẻm dẫn khu nhà trọ, Mạc Cách Tùng cũng bước xuống xe, ung dung bước . Hôm nay, ăn mặc khá đơn giản để đón và hộ tống hai chị em nhà họ Du chơi.