Ăn xong thì tám giờ tối, đường xá lúc vắng teo, dường như chỉ còn và cô sóng đôi, mấy căn nhà lác đác hai bên cũng đóng cửa. Khung cảnh thật khiến con nhớ đến thành phố hoa lệ xô bồ , nhớ dòng nườm nượp chen , hàng quán rực rỡ ánh đèn và những tòa cao ốc lộng lẫy.
Thủy Nguyệt đan hai tay , ôm chặt lấy , đầu tựa lưng, ngước ánh trăng đêm hạ huyền mỏng lét như lưỡi liềm đang lơ lửng treo đọt cây. Đâu đó tiếng côn trùng vẳng , tiếng gió lùa lá lao xao tạo nên thở của đêm, thứ thanh âm thiên nhiên luôn sánh bước cùng dòng thời gian xuôi ngược. Tâm tư cô lênh đênh vô định, thoáng chút bùi ngùi, sống mũi cay, mi mắt cũng nhòa.
Vỹ Đình Thủy Nguyệt đang . Khi cảm nhận vòng tay cô đột ngột siết chặt lấy , thấy vui vô cùng, tâm hồn lâng lâng trong niềm hạnh phúc. Anh cũng đêm nay là đêm cuối cùng cô ở cạnh .
Nửa đêm, đang say ngủ thì Vỹ Đình đánh thức bởi tiếng sột soạt. Anh mơ màng mở mắt, thấy xung quanh bốn bề tối đen, cũng nhà đèn sự cố gì mà cúp điện giữa đêm giữa hôm thế .
Lấy tay sờ soạng bên cạnh nhưng chẳng thấy Thủy Nguyệt , liền bật dậy, lúc , điện cũng trở , qua ánh sáng đỏ nhờ nhờ, thấy cái mùng kéo lên, tuôn khỏi chiếu, còn cô đang quỳ sát vách tường.
Khỏi hỏi thì cũng vì cô thấy nên định hình hướng, thành lộn bên trái sang bên , cứ tưởng bức tường là lối .
- Em , bên . – Anh gọi khẽ.
Thủy Nguyệt hổ chẳng đáp lời, nhanh nhanh bò ngang nhảy xuống, chạy về phía nhà vệ sinh. Cứ mỗi khi cúp điện là cô chẳng còn phương hướng nữa. Anh theo, tủm tỉm , xem nếu kịp điện chắc cô nàng sẽ cào đến cùn cả móng tay mất thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-146-thoi-khac-dep-truoc-phut-phan-ky-2.html.]
Trở giường, trông thấy Vỹ Đình dém mùng , cô chui , sát vách, mặc cho năm bảy lượt kêu nhích giữa kẻo muỗi cắn.
Vỹ Đình thở dài, xoay nghiêng tấm lưng của cô, đoán rằng cô hổ nên hóa giận . Đang ngắm hồng nhan thì nhác thấy con gì đen đen bò đầu giường xuống. Anh sợ cô giật nên gọi nhỏ.
- Em ơi, xích đây một chút, chuột kìa…
- Chuột, chuột.
Còn hết thì cô la toáng lên, nhanh như một con sóc, phóng vèo qua Vỹ Đình, tìm đường tẩu thoát, da thịt nơi cánh tay gót chân cô giẫm , như thể ai nhéo, đau ơi là đau. Anh cũng nhanh chóng chui theo, bật điện bật đài sáng trưng.
Thế là hoạt hình Vỹ Đình, Thủy Nguyệt và Jerry bắt đầu, cả hai chị chạy tới chạy lui, cầm chổi, còn chị rút luôn cây sào cọc mùng làm gậy, rượt từ nhà xuống nhà từ nhà lên nhà , cứ thế bao nhiêu vòng.
Cơ mà chẳng ai dám làm chú tý thương, chỉ nó trả mặt bằng mà thôi. Con chuột chạy thể dục thể thao một hồi cũng đuối nên chui qua khe cửa, chuồn mất, diễn nữa. Đôi tình nhân mệt đến rã rời, thất thểu trở , cột cọc mùng bò lên giường, mạnh ai nấy ngủ.
Đang yên giấc thì Thủy Nguyệt cảm giác cái gì nhột nhột nơi cổ, cô phiền chán đưa tay lên sờ soạng, cảm nhận vật đó tròn tròn hệt như cúc áo, cô liền dậy, xòe tay xem, lúc mới phát hiện nó chính là một con cuốn chiếu, cô sợ quá, thét lên.
Nghe tiếng la của cô, Vỹ Đình vội vàng mở mắt, con cuốn chiếu theo tay cô bay thẳng phía và đáp xuống ngay mặt .