Đồng hồ điểm mười một giờ ba mươi phút. Tuấn Kiệt mau mắn rời khỏi công ty, chạy đến nhà hàng dùng bữa cùng Hà Mỹ Đình. Dạo , Vỹ Đình xuống ăn cơm cùng Thủy Nguyệt nên buổi trưa mua thức ăn cho .
Vừa trông thấy , Hà Mỹ Đình vội dậy, mỉm . Hôm nay, cô lên thành phố lo giấy tờ, thủ tục để tiến hành xây dựng cửa hàng trưng bày quà lưu niệm làm từ vỏ ốc.
- Em đến lâu ? – Tuấn Kiệt hồ hởi hỏi.
- Em mới tới thôi. - Cô xé chiếc khăn lạnh đưa cho lau mặt.
Yêu xa là ván bài đặt cược bởi sự chân thành và tin tưởng. Cả hai họ đều tin tuyệt đối và trân trọng từng khoảnh khắc bên . Tuấn Kiệt ơn Hà Mỹ Đình, tuy là phận gái nhưng thời gian cô đến thăm nhiều hơn đến thăm cô mà cô phàn nàn tủi hờn.
Hà Mỹ Đình thấu hiểu tính chất công việc của Tuấn Kiệt giống . Dù cô cũng là giám đốc, tự phân bổ thời gian. Ví như việc hôm nay thể giao cho cấp nhưng vì nhớ nên cô tự lái xe lên đây.
Dùng cơm xong, cả hai đến công viên hóng gió, nơi đây ví như ốc đảo giữa lòng thành phố náo nhiệt, bao bọc bởi những hàng cây cổ thụ tỏa bóng mát quanh năm. Tuấn Kiệt nắm tay cô dạo một vòng quanh hồ nước đến ghế đá .
Hà Mỹ Đình tựa vai , khép mắt, tận hưởng gian yên tĩnh, trong lành cùng tiếng chim thánh thót cao. Chỉ một lát , cô chìm giấc ngủ.
Tuấn Kiệt cô đang mệt mỏi, con gái làm lãnh đạo thật sự vất vả, mong thể chia sẻ bớt gánh nặng đôi vai gầy của cô. Hắn tự nhủ khi Vỹ Đình kết hôn thì sẽ cầu hôn cô luôn, đó về tỉnh C ở rể.
Lúc Hà Mỹ Đình thức giấc thì cũng tới giờ làm việc. Cô hối thúc Tuấn Kiệt mau trở về công ty. Hắn chần chừ chạy mua hai ly nước, đưa cô uống cho tỉnh táo để còn lái xe.
- Anh xin Mỹ Đình, em vất vả vì nhiều quá.
- Đừng chứ, em nhớ nên thăm thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-139-noi-hai-huoc-chon-phu-sau-1.html.]
Đi gần tới chỗ đỗ xe thì bỗng một gã đàn ông, ăn mặc nhếch nhác, lướt ngang nẫng luôn chiếc túi xách tay Hà Mỹ Đình. Cô bất ngờ đến chẳng tiếng, cứ ú ớ, chỉ trỏ. Tuấn Kiệt thấy thế liền nhanh chóng đuổi theo.
Hắn chạy đến lỏng mắt cá mà vẫn tài nào đuổi kịp, gã đàn ông như thể gắn bánh xe chân, cứ lao vun vút. Hắn thầm nghĩ gã tài thế làm vận động viên điền kinh mà cướp cạn thế .
Khi cách rút ngắn, Tuấn Kiệt trổ tài ném ly, mong gì đó tác động cho gã dừng . mà vì tài năng quá, cái ly nước mới uống một nửa theo tay tung bay trung rơi ngay cái chảo dầu nóng của bà bán bánh chiên.
Thế là, dầu văng tung tóe, nổ như bắp rang khiến bà bán bánh bỏ của chạy lấy , còn gã cướp đến đó cũng phát hoảng, tưởng b.o.m mìn, quăng luôn túi xách, bẹp xuống đất, ôm đầu, bịt tai, run như cầy sấy.
Cuối cùng, vật hồi cố chủ. Hà Mỹ Đình năn nỉ Tuấn Kiệt tha cho tên cướp, đừng mang gã lên đồn cảnh sát, cô còn cho gã tiền mua cơm khi gã mấy ngày ăn, uống. Tuấn Kiệt lấy giấy ghi ghi chép chép đưa cho gã.
- Nếu như ngại khổ thì ngày mai đến địa chỉ . Tôi sẽ bảo họ nhận làm, phụ trộn hồ, khiêng vác. Sau khi bổ sung hồ sơ đầy đủ, công ty sẽ ký hợp đồng lao động với .
- Cảm ơn hai chị, ngày mai sẽ đến. – Gã đáp, mắt đỏ hoe như sắp .
Bà bán bánh chứng kiến việc, cũng cảm động lắm, khuyên bảo tên cướp một hồi sang Tuấn Kiệt, bắt đền tiền bánh, tiền dầu, tiền tổn hại tinh thần, sang chấn tâm lý...
- Thế đủ ? - Hắn móc ví đưa tiền cho bà , đần mặt hỏi.
- Đủ , đủ . - Bà lấy xua tay, đuổi như đuổi tà.
Hắn thở dài ảo não, nhớ cứ mỗi hẹn hò cùng Hà Mỹ Đình y như rằng sẽ chuyện. Còn Hà Mỹ Đình trông bộ dạng của thì khúc khích. Cô chợt nhớ đến ngày đầu chạm mặt, cũng hao hao bây giờ, ngố ngố ngáo ngáo đến là tội nghiệp.
Cùng lúc , trong căn nhà ba tầng kín cổng cao tường, liên tục vẳng lên những tiếng than . Suốt từ đêm hôm qua đến giờ, tinh thần Như Ý luôn trong trạng thái bất . Cô cứ ôm đầu, bịt tai, la hét, lóc đủ kiểu. Toàn những câu nào là xin , , xin tha thứ… khiến Chu Hồng chẳng thể nào hiểu nổi. Ăn cũng chẳng chịu ăn, nước cũng chịu uống. Lúc nào yên tĩnh thì thu lu vách , tỏ vẻ sợ sệt.