Mới băng vết thương trán xong, bước tới thì Vỹ Đình nên Từ Lưu Ly vô cùng lo sợ. cô nhanh chóng trấn an bản ngay, dẫu khu vực đó cũng chẳng camera.
Vốn cô Như Ý mang tiếng làm bạn diễn thương, cho dù trách nhiệm là của tổ đạo cụ nhưng các hùng bàn phím tay nhanh hơn não sẽ suy diễn theo hướng cô mong đợi.
Thế mà đang trong phòng cấp cứu là Vương Nhược thì cô lấy gì để diễn tiếp. Xem bao nhiêu công sức tính toán đổ sông đổ biển hết , miếng vải chống đạn nơi chân cũng thành vô bổ. Chỉ béo cho mấy tên bác sĩ mà Trần Dư Quang mua chuộc, ăn tiền chẳng làm gì.
- Chào chủ tịch Vương. - Từ Lưu Ly tiến gần Vỹ Đình, khẽ cúi đầu.
- Cô chứ? – Vỹ Đình hỏi.
- Vâng ạ. May mà Vương phó tổng.
- Cô cứ về nghỉ ngơi, ở đây đông quá cũng chẳng giải quyết gì.
- Vâng. - Từ Lưu Ly cúi chào nữa nhanh chóng rời .
Bấy giờ, tại hiện trường vụ tai nạn, theo lệnh của Vương Nhược, Cố Hiền cho giăng dây cấm công nhân bước để chờ điều tra. Vừa tất thứ xong xuôi, trở thì thấy Kiến Quốc đang ton ton .
Hôm nay, Kiến Quốc rảnh rỗi nên xuống công trường kiểm tra trực tiếp. Tần Vy An thả ngay cổng lái xe thẳng đến chỗ khách hàng lấy hồ sơ. Vì xe của cô đang bảo dưỡng nên chung với . Họ chia , mỗi mỗi việc, tiết kiệm thời gian hơn nhiều. Hắn độ chừng dạo hết khu chắc cô cũng kịp .
- Sao ? Xảy chuyện gì? – Kiến Quốc trố mắt hỏi vì thấy mặt tên giám sát trưởng tái mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-126-su-co-tren-truong-quay-2.html.]
- Lâm phó tổng, sáng nay đoàn phim của Thịnh Vũ mượn địa điểm ghi hình, hiểu đạo cụ biến thành s.ú.n.g thật, Vương phó tổng vì bảo vệ cô Từ Lưu Ly mà thương . – Cố Hiền thật thà khai.
- Anh đang ở ?
- Mọi đưa Vương phó tổng bệnh viện thành phố ạ.
Nghe gã , Kiến Quốc liền hối hả chạy . Hắn vẫy tới vẫy lui một hồi mà chẳng chiếc xi nào dừng , xem đều đang bận chở khách. Nhìn ngó một hồi, phát hiện chiếc ô tô đời cũ đang đậu cạnh lề, sang Cố Hiền. Gã như đoán ý, vội vàng trao chìa khóa tay .
Ngồi trong xe mà Kiến Quốc cứ ngỡ như trong lò bát quái, gã Cố Hiền lắp lộn máy lạnh thành máy sưởi nữa, suốt cả quãng đường cứ phát âm thanh rè rè, xoành xoạch làm tưởng đang vận hành máy chà gạo.
Lúc Kiến Quốc đến nơi thì Vương Nhược phẫu thuật xong. Cũng may là đạn chỉ sượt qua, làm tổn thương phần mềm chứ ảnh hưởng tới xương. Hắn theo cùng đưa sang phòng hồi sức.
- Mọi đừng cho Lộ Tinh Văn nhé, tối nay em còn show tỉnh. – Vương Nhược dặn dò.
- Anh yên tâm, sáng mai em sẽ báo nó . - Vỹ Đình lên tiếng.
- Anh làm phó tổng chán quá nên chuyển qua cascadeur hả? Lương chẳng đủ mua cái quần hàng hiệu . - Kiến Quốc ngắm nghía chân của Vương Nhược, buông lời châm chọc.
Vì công ty còn nhiều hồ sơ cần phê duyệt nên Vỹ Đình nhanh chóng trở về. Kiến Quốc thì tiếp tục lái máy chà gạo trả cho Cố Hiền và kiểm tra công trình.
Đoàn phim gặp sự cố, tạm thời ngưng máy thành Như Ý cũng trống lịch, thế là cô ngỏ ý ở túc trực cạnh Vương Nhược, chờ đến tối, khi Diệp Trân thì cô sẽ .
Về đến công ty và quẹo bãi đỗ xe , Tuấn Kiệt mới đem chuyện làm vương vãi hồ sơ cho Vỹ Đình , xin cho mười phút để thu dọn chiến trường. Anh chẳng chẳng rằng, chỉ gật đầu thẳng lên sân thượng. Hắn mừng như mùa, lập tức lao lên phòng và hóa thành Tấm.