Những tháng cuối năm luôn là thời điểm chạy nước rút của các ngân hàng. Sau khi kết thúc một ngày mệt mỏi, Mạc Cách Tùng kịp mừng thì nhận cuộc gọi từ ba , bảo buổi tiệc sinh nhật của con gái bạn nhưng ông đột nhiên thấy trong khỏe và kêu đến dự .
Hắn thở dài, đưa mắt , sinh nhật tiểu thư nhà tài phiệt bao giờ cũng sẽ màn khiêu vũ. Bản chẳng đơn thương độc mã đến đấy tạo cơ hội cho các cô gái tiếp cận. Không bạn cùng, mời bắt cặp nhảy chẳng lẽ từ chối.
Vốn nhờ cô em họ hờ nhưng nhớ tới việc cô đang trong tầm mắt của chủ tịch Thịnh Vũ nên là thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, lấy máy gọi cho Hạ Hạ.
- Du Thi Hạ, cô khiêu vũ ?
- Có chút chút, nhưng ạ?
- À. Tôi nhờ cô tối nay làm bạn đồng hành cùng dự một bữa tiệc, tiền công…
- Không ạ, sẽ giúp , xem như là cảm ơn .
- Ờ. Vậy lát nữa đến nhà cô đón nhé. Trang phục các thứ cứ để lo.
- Vâng .
Vì Mạc Uy Long thông báo sát giờ quá nên Mạc Cách Tùng về đến nhà liền chuẩn như điên, vội vàng tắm gội sấy tóc, chọn quần chọn áo, xịt nước hoa… xong phóng như bay đến đón Hạ Hạ làm .
Cô nhân viên bán hàng thấy hôm đưa một cô gái đến đây mua váy giờ đưa một cô khác đến thì tủm tỉm , thầm nghĩ đại thiếu gia yêu như áo. Lúc Hạ Hạ từ bên trong bước , Mạc Cách Tùng cũng ngạc nhiên thốt lên khen ngợi làm cô thẹn đỏ mặt.
- Đẹp đấy. Thế mới xứng đôi với chứ.
Dứt lời, thanh toán nắm tay cô dẫn xe vì lo vạt váy dài sẽ khiến cô vấp ngã bởi đôi giày cô đang mang gót khá cao.
Bữa tiệc xa hoa quy tụ nhiều những thanh niên thiếu nữ. Sự mặt của họ như một cách truyền bá hình ảnh của gia đình, củng cố các mối quan hệ và để cho rằng họ chỗ trong xã hội và tồn tại trong giới thượng lưu. Các bậc tiền bối đều đem con cái theo nhằm mục đích trình làng thế hệ thừa kế tương lai.
Khi Mạch Cách Tùng bước , các ánh mắt đều đổ dồn về và cô gái bên cạnh. Vì thường xuyên đảm nhận vai trò MC cho các sự kiện lớn của Thịnh Vũ nên Hạ Hạ cũng từng tiếp xúc nhiều nhân vật trong giới , đ.â.m cô tự tin giao tiếp và chào hỏi xung quanh làm cho Mạc Cách Tùng vô cùng hãnh diện.
Tuy nhận chức chủ tịch LEbank lâu nhưng bọn họ vẫn cứ lấy cớ chúc mừng để mời mọc, Hạ Hạ bên cạnh cũng thoát khỏi. Mới tan làm kịp ăn gì, bụng đói nên uống mấy ly mà cả hai xây xẩm mặt mày.
Vào cuối thu, bóng tối dường như buông xuống cũng nhanh hơn. Thủy Nguyệt dọn rửa chén bát xong thì Vỹ Đình đến. Mới bước cổng, ôm chầm lấy cô, mặt vùi trong tóc, cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-119-tinh-mot-dem-1.html.]
- Anh mới từ bệnh viện ?
- Ừ, thăm . - Vỹ Đình đáp, đôi tay càng siết chặt hơn.
- Mẹ làm ? - Cô vội đẩy , giọng đầy lo lắng.
- Bệnh cũ tái phát mà.
- Anh ăn tối ? Em mới ăn hết cơm .
- Nấu mì cho .
Trông bộ dạng mệt mỏi của yêu, Thủy Nguyệt thấy xót xa trong lòng, thầm nhủ bản trở thành vợ sẽ chăm sóc cho thật chu đáo, đến từng bữa cơm, giấc ngủ. Vỹ Đình ăn xong, ngước lên, thấy cô chớp mắt thì mỉm , gọi khẽ.
- Em .
- Hả? Sao ?
- Đêm nay ở nhé.
- A. Được. Để em lấy chăn cho .
Dứt lời, Thủy Nguyệt chạy vụt lên tầng một. Vỹ Đình dậy, rửa mặt tới tựa lưng sô pha, nhắm mắt. Cô nhẹ nhàng đặt chăn gối xuống và đến kế bên. Đang định gọi thì đột nhiên ngả đầu tựa vai cô.
- Cho dựa một lát.
- Vỹ Đình, gối lên chân em , để em xoa đầu giúp .
Vỹ Đình mỉm , làm theo lời Thủy Nguyệt. Bao nhiêu năm qua, những lúc mệt mỏi và đau khổ, đều mong ước một gục vai cô, cô vỗ về, an ủi. Nay ước mơ thành sự thật, đối với mà cô chỉ là tình mà còn là của nữa.
Tối nay, bác sĩ thông báo tình trạng mấy khả quan. Nếu điều tồi tệ nhất xảy thì thế giới chỉ còn mỗi cô là bến đỗ mà thôi. Anh cũng mong thực hiện nguyện vọng của khi quá trễ.
Bàn tay Thủy Nguyệt nhẹ nhàng xoa bên hai thái dương Vỹ Đình. Đến khi tiếng thở đều đều, đoán chừng ngủ thì cô mới ngừng . Trông dáng vẻ của lúc say giấc thật hiền bao, cô khẽ chạm ngón tay sống mũi , thầm ghanh tị, tạo hóa ưu ái đàn ông quá thế. Suy nghĩ một hồi, cô mỉm , cho rằng gì đáng ghanh tị cả, bởi vì sắp thuộc về quyền sở hữu của .