Dương Thục Quyên nãy giờ kế bên nhưng im lặng , canh lúc con trai khỏi, bà mới đưa tay nhéo cho Mạc Uy Long một cái rõ đau.
- Dám bắt nạt con ?
- Bà gì ? Nó con chắc? Tôi chỉ lo cho nó thôi mà. - Mạc Uy Long chà chà cánh tay, xuýt xoa.
Trên thương trường ông uy đến thì với vợ ông lép vế đến đó. Tuy , Dương Thục Quyên luôn giữ thể diện cho ông mặt con trai, ông cứ tùy ý dạy bảo, nhưng khi nào bà xót con sẽ cấu nhéo cho đỡ giận.
Trong mắt Mạc Uy Long thì bà chính là một con cọp cái chính hiệu, mà ông cũng yêu bà nên chẳng thể làm gì, chỉ gặm một khối căm hờn trong củi sắt mà thôi.
Năm xưa, hai vợ chồng ông cùng lập nghiệp từ bàn tay trắng, đến phụ nữ, ông chỉ tin mỗi vợ , còn thì luôn cho rằng đàn bà con gái bây giờ chỉ chăm chăm khối tài sản kếch xù thôi. Thế nên, ông con thích ai thì cứ cưới đại về, để tâm sức mà củng cố sự nghiệp, nên đặt tình cảm lan man ngoài đường.
Khẽ thở dài một tiếng, Mạc Uy Long bước trở lên phòng, ban công ngắm cảnh. Căn biệt thự của ông vị thế đắc địa, từ lầu cao thể tận dòng sông nhỏ nhưng vì khá xa nên chỉ thấy giống như là một vũng nước dài.
Trên bờ sông hiền hòa uốn ven thành phố xô bồ, nhộn nhịp, bóng đôi tình nhân đang sóng bước dọc bên bờ. Những ánh đèn điện lung linh thắp sáng làm cho mặt nước như khoác lên chiếc váy hội kiêu sa giữa màn đêm tĩnh lặng.
Vỹ Đình đan tay Thủy Nguyệt, cảm giác hạnh phúc dâng trào. Gió đêm tạt mang theo nước lành lạnh càng khiến gần cô hơn chút nữa.
- Chú ơi, chú mua hoa cho chị xinh ạ.
Tiếng đứa bé gái cất lên khiến cả hai đồng thời . Cô bé tầm bảy, tám tuổi, tay đang xách một giỏ hoa hồng, còn mười bông, đôi mắt đen to tròn lóng lánh chờ đợi.
- Vỹ Đình, mua cho em . - Thủy Nguyệt háo hức.
- Ờ, Được.
Thế là mua hết luôn mười cái. Vì lấy điểm, chứng tỏ đây nhiều tiền, tâm lành, tính thiện nên đưa hẳn một tờ thật lớn cho cô bé khỏi tiền thối luôn.
- Không cần trả tiền thừa , cháu về nhà sớm . – Anh nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-102-theo-tinh-tinh-chay-2.html.]
- Cháu cám ơn chú, em cám ơn chị ạ.
Nhìn theo dáng cô bé khuất dần trong màn đêm, thở dài, giọng như chùng xuống.
- Em , trông già lắm ?
- Đâu , hỏi ? - Thủy Nguyệt tháo sợi dây chun tóc cột mười đóa hồng thành một bó hỏi.
- Nó gọi em là chị, gọi là chú kìa.
Cô cột xong bó hoa, ngẩng lên , bật .
- Trẻ con mà. Nó chỉ bề ngang, bề dọc thôi, càng cao càng lớn, càng mập càng lớn, cao hơn em cả khúc nên nó tưởng lớn hơn em nhiều lắm.
Anh sang, mỉm ẩn ý thình lình cúi xuống, ôm lấy cô bế lên cho cao bằng . Thủy Nguyệt bất ngờ, chới với đưa tay vịn vai .
- Anh làm gì ?
- Thế thì bằng ? Nào, mua hoa tặng em , em cũng nên đáp lễ chứ nhỉ?
- Đáp lễ thế nào? – Cô nhíu mày, nghịch ngợm hỏi.
Vỹ Đình nhắm mắt, ngửa phía . Trong bóng đêm huyền bí, gương mặt hài hòa góc chết, đến từng chi tiết của khiến tim cô rung rinh, phàm là con , ai cũng sẽ lay động bởi cái , Thủy Nguyệt cũng chẳng ngoại lệ.
Cô vòng tay về phía ôm lấy cổ , từ từ ghé sát khuôn mặt tuấn tú, hai bờ môi chạm thì trời bỗng nhiên đổ mưa lắc rắc. Vỹ Đình chợt nhận giọt nước rơi gò má liền vội mở mắt, còn tưởng là cô .
- Mưa , mưa , mau thả em xuống. - Thủy Nguyệt đập đập vai .
Vội vàng đặt cô trở về mặt đất, Vỹ Đình cởi chiếc áo vest che lên cho cả hai. Thủy Nguyệt theo phản xạ nép sát để khỏi ướt cùng chạy đến nơi đỗ xe, lúc , mưa nặng hạt, giọt mưa tí tách gieo vần con đường khuya vắng lặng.