Phía bên , Hạ Hạ , cảm ơn rối rít và chào tạm biệt. Thủy Nguyệt khẽ mỉm đặt chiếc điện thoại xuống. Vừa mò sang bàn phím thì bàn tay thon dài của đàn ông nhanh nhẹn nắm lấy tay cô, thở thơm ngát phả chiếc cổ trắng ngần.
- Lâm Thâm của .
- Anh… đây từ bao giờ ? – Cô hốt hoảng lên, mắt trợn tròn.
- Đã một lúc. - Vỹ Đình mỉm , bàn tay ngừng luồn tóc cô, chọc ghẹo.
- Anh… ngạc nhiên ?
- Trước đây Tuấn Kiệt báo cáo các tác phẩm của nữ văn sĩ đều do em thương thảo và biên tập thì nghi ngờ.
Thủy Nguyệt mặt , tỏ vẻ giận dỗi. Hóa từ lâu mà cứ giả vờ giả vịt. Đến lúc thấy chiếc laptop tắt đen thùi lùi, cô mới ú ớ.
- Anh làm gì ? Em xong mà.
- Đi ngủ thôi, buồn ngủ quá.
- Thì mà ngủ, liên quan gì tới em.
Vừa dứt lời, cô liền bế bổng lên. Dù cố giãy giụa cách mấy cũng rớt xuống sàn . Đôi môi liên tục hôn tới tấp gương mặt bầu bĩnh khiến cô chẳng còn trời trăng mây gió gì nữa. Đến lúc mở mắt thấy giường.
- Vỹ Đình, hôm qua chúng mới…
- Anh , em nợ nhiều và lâu như , em bù đắp cho .
Giọng trầm khàn dứt thì điện vụt tắt, chỉ còn ánh sáng vàng mờ tỏ từ cây đèn bàn. Thủy Nguyệt đành phó mặc cho Vỹ Đình. Cô bản với nhiều nhưng kiểu nợ nần mười năm đòi một lúc thế mà c.h.ế.t con nhà mất.
Trời tảng sáng, Vỹ Đình và Thủy Nguyệt cùng đến nghĩa trang thành phố thăm mộ ba . Khi bà còn sống, chẳng thể đường đường chính chính dắt cô về mắt, mãi tận bây giờ, vẫn hoài nuối tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-phong-van/chap-260-loi-cau-hon-thu-ba-2.html.]
- Mẹ, con đưa con dâu tới thăm , cũng nhớ cô đúng ? Mẹ yên tâm nhé, con trai bầu bạn , còn cô đơn nữa.
Nói xong, sang âu yếm bên cạnh. Vì quá xúc động nên Thủy Nguyệt chẳng thốt lên lời nào, đôi mắt long lanh ngấn nước. Sao càng ở cạnh , cô thấy bản càng yếu đuối và dễ thế chẳng .
Rời khỏi khu nghĩa trang, Vỹ Đình lái xe thẳng tiến lên tỉnh L. Khi ánh nắng chiều nhẹ buông, khung cảnh quen lạ liền hiện mắt. Thủy Nguyệt ngờ vỏn vẹn trong mấy năm mà thể triển khai nhiều khu lưu trú, nghĩ dưỡng và ăn uống đến . Vùng núi hoang sơ năm nào đang khoác lên một chiếc áo mới.
Qua hết mấy con đường ngoằn ngèo, dừng xe một ngôi trường khang trang ba tầng, mái ngỏi đỏ tươi nổi bật giữa rừng xanh bạt ngàn. Khắp sân trường là một màu hoa tím mộng mơ.
- Hệ thống giao thông nơi đây vẫn đầu tư đồng bộ, đường sá còn khó khăn lắm. Anh vẫn đang cố gắng làm việc với các cấp chính quyền.
Vỹ Đình nắm tay Thủy Nguyệt bước dọc hành lang dài. Đang là thời gian nghỉ hè, nơi đây bốn bề yên ắng, chỉ thi thoảng tiếng ve ngân, gọi ký ức thuở còn cắp sách về làm xốn xang lòng . Nhác thấy cây đàn piano đặt ngay sảnh nhà trung tâm của trường, Thủy Nguyệt vội buông tay , chạy tới ngắm nghía.
- Vỹ Đình, ở đây đàn nè .
- Ừ. Là quà của Mạc Cách Tùng. Cậu xây dựng các cơ sở giáo dục nên mua tặng. Tuy các em còn nhỏ nhưng thể học từ từ, thi thoảng thầy cô nào rảnh thì đàn cho các em .
Anh xoa nhẹ mái tóc Thủy Nguyệt xuống cạnh bên. Các ngón tay thon dài lướt nhẹ phím đàn, giai điệu hiền hòa, bí ẩn và sâu lắng của bản nhạc Song from a Secret Garden ngân lên. Cô tựa đầu vai , thả hồn theo khúc nhạc.
Tiếng đàn dứt, Vỹ Đình dịu dàng đỡ cô dậy. Đôi ánh mắt chứa đựng cả biển tình sâu thẳm hồi lâu.
- Em, đây là thứ ba cầu hôn em đấy, đồng ý làm vợ nhé.
Lời cầu hôn ngắn gọn, lê thê và vụng về như đầu, cũng dài dòng, văn vẻ như hai nhưng khiến cả và cô đều bất giác rơi lệ. Chiếc nhẫn kim cương trở về ngón tay nữ chủ nhân như minh chứng cho việc cô thuộc về mãi mãi. Nhận thấy trong mắt vẫn như còn nỗi m.ô.n.g lung, lo lắng, cô liền lên tiếng.
- Vỹ Đình, em nhanh chóng mặc áo cô dâu.
- Được, chuẩn xong hết , ngay khi về thành phố, chúng sẽ đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ.
Thủy Nguyệt nhoẻn sà lòng . Những cánh phượng tím mềm mại nhẹ rơi trong gió. Ánh dương dần khuất núi, cháy rực lên những tia nắng cuối ngày khi nhường chỗ cho màn đêm.