Vừa , bà  xoay vòng vòng trong phòng khách, tà áo quét đổ luôn bình hoa    cắm. Nước văng tung toé, hoa huệ rơi rụng,  giẫm nát  chân bà.
Chi phí ăn uống trong nhà tăng vọt. Trên bàn  những món hải sản đắt đỏ, trái cây nhập khẩu, đó tất cả  là những món khoái khẩu của Tiểu Mặc.
Còn bà? Bà chẳng buồn ăn, chỉ mải bóc tôm, gỡ xương dâng tận miệng cho , ánh mắt dính lấy  như  keo.
Chỉ cần Trần Mặc khen một câu:
“Bảo bối nấu ăn ngon thật đấy.”
Là mặt bà liền  như hoa cúc héo, mắt nheo nheo vui sướng.
Bố   gẩy cơm trắng một cách nặng nề.
Mẹ thì gần như  ăn nổi, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Không khí trong nhà ngột ngạt, như trời sắp nổi bão.
Mỗi  ai cố gắng khuyên nhủ, bà  như chực nổ tung.
Một hôm, nhân lúc Trần Mặc  ngoài,  và bố   phiên  khuyên giải bà.  bà chỉ trợn mắt quát:
“Tiểu Mặc là  làm ăn lớn! Tụi bây hiểu cái gì!”
“Cậu    đầu tư, dẫn  làm giàu! Mấy  ganh tị,    sống  đúng !”
Bố  linh cảm  chuyện, vội mở ngăn kéo trong phòng bà nơi cất sổ tiết kiệm.
Bên trong, nhiều sổ tiết kiệm định kỳ và bảo hiểm  biến mất.
Bố  giọng run rẩy:
“Mẹ… đây là tiền ba để  cho  dưỡng già mà…”
“Tiền của ! Tôi thích tiêu thế nào là quyền của !”
Bà đập mạnh ngăn kéo, mắt sắc như d.a.o lia từng , cuối cùng dừng ở :
“Không giống con nào ! Ăn của , xài của , giờ còn  cướp  của ? Nằm mơ !”
Ban ngày Trần Mặc “ bận”, tối đến thì đúng giờ về ăn cơm, hưởng trọn ánh mắt si mê và những món ăn bà nội chuẩn .
Hắn luôn  về phía bà, khéo léo châm dầu  lửa giữa bà và chúng .
Trước mặt bà,  tỏ  khách sáo với .
 chỉ cần  ai để ý,   thì thầm qua kẽ răng:
“Chậc… bà mày còn thú vị hơn mày nhiều.”
Chuyện tiếp diễn cho đến một buổi chiều oi bức.
Bà nội  phịch  ghế sofa, tay lướt màn hình điện thoại, lẩm bẩm chửi rủa điều gì đó, trán nhăn  vì bực dọc.
Bà mặc váy hoa mới mua, sắc mặt vàng vọt, khí sắc nhợt nhạt, cả  toát lên vẻ bẩn thỉu và uể oải.
Không khí trong phòng lẩn khuất một mùi hôi  lạ. thứ mùi nhức mũi  là tỏa  từ  bà.
Bà bất ngờ ngẩng lên,      từ bếp bước  giọng khàn khàn hỏi:
“Này! Cái bài thuốc dân gian   cô  đó… chữa ngứa da … là cái gì nhỉ?”
Mẹ  khựng , ánh mắt dừng ở chỗ bà đang gãi liên tục vùng da đỏ rực,  dấu hiệu tróc vảy và rỉ máu.
Mẹ ngập ngừng:
“Mẹ , cái    giống dị ứng bình thường . Hay là…   bệnh viện kiểm tra nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-yeu-cua-ba-noi/chuong-3.html.]
“Đi cái đầu nhà cô! Cái   c.h.ế.t ai !”
Bà gào lên, tiện tay quăng điện thoại xuống sofa.
“Cô đang trù  đúng ! Muốn  ngã bệnh  mấy  đuổi Tiểu Mặc  chứ gì?”
Tôi  kỹ vùng da đỏ đó, tim lạnh toát. Trông  giống… dấu hiệu bệnh lây qua đường tình dục.
Tôi cố nuốt xuống cơn buồn nôn, khẽ :
“Bà nội…   đúng đấy. Cái   đơn giản … lỡ là bệnh truyền nhiễm thì ? Mà Trần Mặc thì…”
“Câm miệng!”
Bà hét lên, chộp cái gối ném về phía .
“Cái con tiện nhân ! Tao  ngay mày  trông chờ gì  lành! Mày ghen tức! Ghen vì Tiểu Mặc  chọn mày!”
Bà  dậy, động tác loạng choạng, mắt thì rực lên điên cuồng.
“Tao  cho mày ! Đây là thuốc tiên Tiểu Mặc đưa tao! Là thuốc giúp tao hồi xuân!”
“Các  chẳng hiểu gì hết! Ghen vì tao tìm  tình yêu đích thực! Tao càng ngày càng trẻ !”
“Thuốc tiên”? “Hồi xuân”?
Tôi  vệt đỏ lở loét  cánh tay bà,  gương mặt méo mó vì ảo tưởng,  dày như cuộn , suýt nôn  tại chỗ.
Trần Mặc rốt cuộc   gì với bà ?
Làm    thể để bà nghĩ từ bệnh thành phúc lành  ?
“Mẹ! Mẹ tỉnh  !” — Bố  gầm lên, đ.ấ.m mạnh xuống tay ghế. 
“Cái thằng họ Trần đó là đồ khốn! Nó đang hại !”
“Câm miệng hết cho !”
Bà nội rú lên như phát điên, vớ lấy con d.a.o  bàn , múa loạn lên  mặt  .
“Tụi bây mà còn dám   Tiểu Mặc một câu, tao liều mạng với chúng mày!”
“Tiểu Mặc của tao là   nhất  đời! Cậu  cho tao cuộc sống mới! Tụi bây  cái gì mà ?!”
Khi cả nhà  vẫn đang rối như tơ vò, thì Trần Mặc đột ngột biến mất  một dấu vết   như thể bốc  khỏi thế gian.
Tối hôm ,  vẫn còn  tươi rói  xem phim truyền hình nhảm nhí với bà nội, dịu dàng dỗ bà uống bát chè ngọt “ thêm thuốc bổ an thần”, còn hứa hẹn chắc nịch:
“Ngày mai, Tiểu Mặc đưa bà  spa suối nước nóng mới khai trương,  cùng thư giãn thật  nhé!”
Vậy mà sáng hôm , bà nội  bất ngờ ngủ li bì đến tận trưa điều xưa nay  từng xảy .
Giữa giờ cơm trưa, từ căn phòng luôn đóng kín của bà, chợt vang lên một tiếng thét xé rách  gian:
“Á—!!!”
Tôi giật   cánh cửa phòng bà, một linh cảm chẳng lành lập tức tràn lên tim.
Bà nội lao  khỏi phòng, quỵ sụp xuống nền gạch lạnh ngắt.
Bên trong phòng bà là một mớ hỗn độn từ ngăn kéo, tủ quần áo  mở tung và lục lọi một cách thô bạo.
Chiếc hộp gỗ đàn hương cũ kỹ nơi cất giữ giấy tờ, sổ tiết kiệm và vài món vàng bạc mà ông để    mở toang, bên trong chỉ còn lớp vải lót cũ kỹ.
Bà run bần bật, mắt trợn trừng,   rùng lên  ngừng, ánh mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
“Tiền… tiền của … trang sức của tao…” – giọng bà khàn đặc, run rẩy – “Đều mất … đều  lấy hết … tên lừa đảo… lừa đảo!”