Dù đêm hôm say mèm, nhưng sáng hôm đồng hồ sinh học của Thẩm Thư Ngôn vẫn đúng giờ thúc giục cô tỉnh dậy.
Đập mắt là một thể trắng ngần, cơ n.g.ự.c cuồn cuộn rõ ràng, quá khoa trương, .
Lúc , Thẩm Thư Ngôn vẫn kịp phản ứng , còn tâm trạng ngắm nghía một hồi, dành những lời khen ngợi cao cho thể .
Một lát , khi cô nhận đang ở , một vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu.
Thẩm Thư Ngôn hét lên trong lòng, thôi , mới rút kinh nghiệm dính thêm một vố nữa .
Cô cẩn thận quan sát bên cạnh dấu hiệu tỉnh giấc, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua một thì khác hẳn, Thẩm Thư Ngôn rõ ràng bình tĩnh hơn .
Nhẹ nhàng gạt cánh tay đang đặt eo , rón rén xuống giường.
Vừa đến cửa chuẩn trốn thoát thành công, phía vang lên giọng khàn khàn của Kỳ Tư Uẩn.
Cuối cùng, trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Thư Ngôn c.h.ế.t lặng.
“Sao, ăn chùa một vẫn đủ ?”
Mãi cô mới hiểu ý trong lời .
“Vậy đêm đó là ?!!!” Cảm giác chột giảm một chút, đó là sự tức giận vì lừa dối, đùa bỡn.
Thế nhưng cô thấy chút cảm giác áy náy nào nét mặt Kỳ Tư Uẩn.
“Anh… quá đáng lắm.”
“Chưa bằng cô Thẩm sợ tội bỏ trốn nhỉ.”
“…”
Đầu óc Thẩm Thư Ngôn cuồng nhanh chóng, cô cố gắng giữ bình tĩnh giành một ván từ , nhưng gốc tai đỏ bừng nóng ran bán cô.
Kỳ Tư Uẩn liếc ở cửa, khóe miệng nở nụ mang ý vị khó hiểu, ngay mặt cô lơ đãng vén chăn xuống giường.
Thấy , Thẩm Thư Ngôn giật , vội vàng nhắm mắt .
Thực cô cứ thế rời , nhưng rõ ràng là thể.
Nửa ngày thấy động tĩnh phía , “Anh, mặc đồ xong ?”
Thẩm Thư Ngôn bỏ qua một chuyện.
Trong , cô mặc quần áo, còn tỉnh dậy quần áo của cô vẫn nguyên vẹn .
Nếu cô mở mắt , phần cơ thể Kỳ Tư Uẩn vẫn mặc quần áo chỉnh tề.
Mà thủ phạm khiến áo của biến mất chính là Thẩm Thư Ngôn, nửa đêm khát nước làm đổ một mảng lớn lên n.g.ự.c Kỳ Tư Uẩn.
Kỳ Tư Uẩn thấy nào đó ở cửa trông như chim cút, khỏi nảy sinh ý trêu đùa.
Thẩm Thư Ngôn mải suy nghĩ linh tinh, hề để ý Kỳ Tư Uẩn đến phía cô từ lúc nào, “Có gì mà thể chứ, chuyện ăn chùa cô là giỏi nhất ?”
“…”
Khi giọng vang lên bên tai, Thẩm Thư Ngôn theo phản xạ rụt vai , khao khát chạy khỏi cửa đạt đến đỉnh điểm.
Cùng với thở thể bỏ qua của Kỳ Tư Uẩn áp tới, Thẩm Thư Ngôn từng chút một dồn góc tường còn đường lui.
Kỳ Tư Uẩn vẫn tiếp tục tiến gần, Thẩm Thư Ngôn đưa tay ngăn cản .
Khi ngón tay chạm lồng n.g.ự.c trần trụi của , cô như điện giật mà rụt tay về.
“Anh…”
“Hửm?”
“…Đừng đến gần như .”
“Gần ? Tối hôm qua hình như còn gần hơn nữa.”
“…”
“Hay là, đưa tiền cho Tổng giám đốc Kỳ coi như bồi thường?” Thẩm Thư Ngôn với vẻ chột , mấy chữ cuối cùng gần như là lầm bầm, cô Kỳ Tư Uẩn thứ thiếu nhất chính là tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-mot-dem-voi-tong-tai-lai-bi-ep-cuoi/chuong-12.html.]
Kỳ Tư Uẩn khẽ một tiếng qua mũi, “Tôi cần ? Hay là cô Thẩm coi như những mẫu nam đêm qua?”
Khóe mắt Thẩm Thư Ngôn giật mạnh hai cái.
Giờ đây trong mắt Kỳ Tư Uẩn, cô là một tra nữ, ngủ xong thì chạy trốn , còn quán bar gọi trai bao.
Càng biện minh càng .
“Nếu Tổng giám đốc Kỳ cần bồi thường, đây.”
Lời là điều Kỳ Tư Uẩn ngờ tới, thật sự khiến chọc .
Bàn tay đang đặt lên nắm đ.ấ.m cửa của Thẩm Thư Ngôn khác giữ , một lực kéo mạnh, cô liền ngã lòng Kỳ Tư Uẩn.
“Chậc, còn vẻ đây lắm cơ.”
Hơi thở nóng bỏng của Kỳ Tư Uẩn phả tai Thẩm Thư Ngôn, khiến cô ngứa ngáy rụt sang một bên.
“Kỳ Tổng, nam nữ thụ thụ bất , hơn nữa còn là vị hôn thê của bạn học .” Thẩm Thư Ngôn khống chế, thể giãy thoát.
“Theo thì hôn ước giữa cô và Tần Dịch Lâm hủy ?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu của đầy chắc chắn.
Thẩm Thư Ngôn cau mày, chuyện cô là trong cuộc mà tối qua mới , tin tức của nhanh nhạy đến .
Làm cô , một chuyện trong đó chính là do một tay sắp đặt.
Chỉ trách Tần Dịch Lâm một tham lam, coi tiền như mạng và lòng tự tôn quá mức, chỉ một chút ân huệ nhỏ phá hỏng hôn nhân của con trai .
“Hủy hôn ước thể trở thành cái cớ để Kỳ Tổng động chạm .”
Kỳ Tư Uẩn giả vờ như chợt hiểu gật đầu, “Ồ ~ hóa động chạm khác còn cần cái cớ , cứ tưởng cần chứ.”
Nghe những lời đầy ẩn ý của , Thẩm Thư Ngôn khỏi á khẩu.
, cô động chạm , nhưng đó là trong lúc cô tỉnh táo.
Thẩm Thư Ngôn hít sâu một , “Kỳ Tổng, cứ , bồi thường thế nào, sẽ cố gắng hết sức.”
Kỳ Tư Uẩn áp sát mặt thêm vài phần, chóp mũi hai gần như chạm , “Tôi là ‘nhất định’, chứ ‘cố gắng’.”
“Vậy xem , thứ Kỳ Tổng .”
Kỳ Tư Uẩn đột nhiên lùi , “ .”
Cùng lúc lùi , cảm giác áp lực mạnh mẽ cũng giảm bớt vài phần, Thẩm Thư Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
“Hay là Kỳ Tổng thử?”
“Cô Thẩm đây là đồng ý ?”
Thẩm Thư Ngôn phủ nhận gật đầu.
“Vậy , ngày mai trợ lý của sẽ liên hệ với cô,” Kỳ Tư Uẩn tiếp tục , “Cô Thẩm nhất đừng giở trò mất tích, cô đấy, nhiều cách để tìm cô.”
“Đương nhiên, là giữ lời nhất.”
Cuối cùng, Thẩm Thư Ngôn thành công trốn thoát khỏi căn phòng.
Khi thần kinh căng thẳng, cô chỉ lo nghĩ cách chạy thoát, quên mất một khác cũng mặt tối qua, Hạ Bội Nghi.
Tuy nhiên, việc căn phòng đó là điều thể.
Cô đầu cánh cửa phòng cô đóng , cảm giác như đang bước một vòng lặp , cứ định kỳ đến đây để làm mới bản .
Thẩm Thư Ngôn cầm điện thoại gọi cho Hạ Bội Nghi, nhưng ai máy cho đến khi tự động ngắt kết nối.
“Sao thế nhỉ?”
Đan Đan
Thẩm Thư Ngôn gọi , nhanh chóng kết nối.
là giọng một đàn ông, còn vẻ thiếu kiên nhẫn, Thẩm Thư Ngôn xác nhận , “Không sai mà.”
“Hạ Bội Nghi vẫn tỉnh.”
“Ồ.”
Chưa kịp phản ứng, đầu dây bên cúp máy.
Thẩm Thư Ngôn một dự cảm lành, nhưng ngay đó cô lắc đầu, thể nào, rõ ràng quen Hạ Bội Nghi, thể là tình một đêm .