Chương 7: Villa Một Giường, Đêm Trăng Mật Này Có Sai Không?
Tô Nhã đùng đùng xách vali xuống xe giữa bãi biển thơ mộng của Maldives, miệng lẩm bẩm chửi thề.
“Đi tuần trăng mật là sao?! Đây là hôn nhân hợp đồng! Tôi không có rảnh đi tắm biển với kẻ… dụ tôi bằng hợp đồng!”
Phía sau, Lục Hạo Thiên thong thả kéo hành lý, tay còn cầm ly nước dừa, giọng ngọt như kẹo:
“Em ký mục 2.1 trong hợp đồng: ‘Tham gia đầy đủ các hoạt động xã giao và nghỉ dưỡng nếu bên A yêu cầu.’ Anh là bên A.”
“Tôi bị lừa!!”
“Không đâu… em bị dụ ngọt thôi.” – Anh nháy mắt.
Villa mà họ ở nằm ngay sát biển, nội thất sang trọng với phòng ngủ có… đúng một chiếc giường lớn.
Tô Nhã tròn mắt:
“Đâu rồi cái… giường đôi tách biệt? Còn cái sofa đâu?!”
“Anh đặt đúng tiêu chuẩn ‘vợ chồng hạnh phúc’. Sofa không cần thiết.” – Hạo Thiên thản nhiên đáp.
“Anh muốn ngủ sàn?” – Cô nheo mắt.
“Không. Anh muốn ngủ bên cạnh em.” – Giọng anh trầm khàn, chậm rãi tiến lại gần.
“Trên… đúng… chiếc giường này.”
Tối hôm đó.
Tiếng sóng vỗ ngoài biển. Không gian mờ mờ ánh nến và mùi thơm nhẹ từ tinh dầu khiến không khí ấm lên lạ thường.
Tô Nhã nằm nghiêng, đắp chăn kín người, mặt đỏ như sốt, miệng lầm bầm:
“Chỉ cần anh mà đụng vào tôi… tôi sẽ đá anh rớt giường.”
“Anh đâu cần đụng… em tự dịch lại gần mà.” – Hạo Thiên bật cười, tay chống đầu nằm nhìn cô chằm chằm.
“Tôi không có!”
“Ừ, anh không nói em cố tình. Nhưng cái m.ô.n.g của em vừa ép lên chân anh đấy, vợ yêu à.” – Anh nhấn mạnh hai chữ "vợ yêu" đầy ma mãnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-mot-dem-nhung-say-ca/chuong-7-villa-mot-giuong-dem-trang-mat-nay-co-sai-khong.html.]
Tô Nhã trợn mắt, giật lùi lại, nhưng giường thì chật, cô vừa lùi thì… trượt ngay lên người anh.
Tình huống kỳ quặc, ánh mắt anh bắt đầu tối lại. Hơi thở cô dồn dập.
“Tránh… tránh ra.”
“Muộn rồi.” – Giọng anh trầm khàn như kéo cô chìm sâu.
“Em va vào anh, em phải chịu trách nhiệm.”
“Tôi… tôi không… Ưm…”
Câu nói bị nuốt mất giữa một nụ hôn nóng bỏng và đầy mê hoặc.
Tô Nhã định đẩy anh ra, nhưng bàn tay anh vòng ra sau lưng cô, kéo sát lại.
“Dừng lại… tôi sẽ kiện anh vi phạm hợp đồng!”
“Anh không vi phạm… vì em chưa thực sự phản đối.” – Anh nói sát bên tai, hơi thở như cọ vào da cô, khiến cô run rẩy.
Chăn trượt xuống dần…
Da chạm da…
Tiếng tim đập át cả tiếng sóng ngoài kia.
Và rồi…
Anh dừng lại, chống tay nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc một cách bất ngờ:
“Nếu em không muốn, anh sẽ không ép. Nhưng… đừng nhìn anh kiểu đó rồi bỏ chạy nữa. Anh không phải kẻ đáng sợ, Tô Nhã.”
Cô ngơ ngác, đôi mắt chớp chớp. Tim… không còn đập loạn vì sợ nữa, mà vì một cảm xúc rất khác.
“Anh… không giống như tôi nghĩ…” – Cô lẩm bẩm.
“Vậy thì… nghĩ lại đi.” – Anh mỉm cười, đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô.
“Ngủ ngon. Hôm nay… tha cho em.”