Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
TÌNH MỘT ĐÊM NHƯNG SAY CẢ ĐỜI
Tác giả: Mr.Bin
Chương 6: Giường Chật Hay Lòng Em Chật, Mà Cứ Va Vào Anh Thế?
Đêm tân hôn “giả” bắt đầu bằng một tiếng "phụp!" – Tô Nhã quấn mình trong chăn như cái bánh tét nhân xấu hổ.
“Anh nằm bên kia. Cấm vượt ranh giới!” – cô lên giọng cảnh cáo, chỉ tay thẳng xuống sợi dây gối ôm vạch giữa giường.
“Yên tâm. Anh là người giữ chữ tín.” – Lục Hạo Thiên gật đầu, xoay lưng về phía cô, nhưng môi thì khẽ cong lên.
Ánh đèn ngủ mờ ấm áp, tiếng điều hòa rì rì. Chăn thì mịn, gối thì êm, nhưng tim cô thì đập như đánh trống lân.
Sao ngủ cùng một người đàn ông lại khiến mình mất ngủ thế này… Mà anh ta có mùi thơm gì ấy… kiểu quyến rũ c.h.ế.t người…
Nửa đêm.
Tô Nhã xoay lưng một cái. Bịch! Đụng phải… bụng anh.
“Á! Xin lỗi! Tôi… tôi lỡ tay…” – Cô lắp bắp, rút tay lại như chạm điện.
Lục Hạo Thiên mắt nhắm, giọng trầm khàn vì buồn ngủ:
“Không sao. Lần sau đừng ‘lỡ’ chạm chỗ khác là được…”
“Anh nằm mơ à!”
“Ừ. Mơ em…”
“…”
Tô Nhã lăn ngược lại, nhưng mặt nóng hừng hực. Mãi không ngủ được, cô lại lỡ… xoay người lần nữa.
Lần này không chỉ tay mà… cả người cô dính thẳng vào anh.
Mặt cô úp vào n.g.ự.c anh. Tim anh… đập trầm trầm, mạnh mẽ. Cô nghe rõ như tiếng trống.
Anh cũng chẳng còn buồn ngủ nữa. Cánh tay tự nhiên vòng qua eo cô, kéo sát lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-mot-dem-nhung-say-ca/chuong-6-giuong-chat-hay-long-em-chat-ma-cu-va-vao-anh-the.html.]
“Cái này gọi là… ‘trượt người trong vô thức’. Không phải anh cố ý.” – Anh cười mơ màng.
“Trượt cái đầu anh ấy!”
“Đầu anh đang… nằm rất nghiêm túc, em muốn kiểm tra không?” – Giọng anh thấp dần, nóng như rót mật bên tai.
“Anh… anh… đồ lưu manh!!” – Cô đ.ấ.m anh một cái, nhưng… không dám rút khỏi cái ôm đó.
Vì vòng tay ấy… lại khiến cô thấy an toàn.
Sáng hôm sau.
Tô Nhã ngồi dậy, tóc rối như ổ quạ, môi sưng nhẹ, cổ có… một dấu mờ mờ khả nghi.
“Không thể nào… mình đâu có… mình nhớ rõ mà…?”
Bên cạnh, Lục Hạo Thiên đang chống cằm nhìn cô, ánh mắt mơ màng:
“Chào buổi sáng… vợ hợp đồng.”
“Tối qua có chuyện gì không??”
“Cũng không có gì… chỉ là em tự động trèo lên người anh rồi… lăn một vòng.” – Anh nháy mắt, nửa đùa nửa thật.
“Tôi không có!!”
“Anh đâu nói là em cố ý… chỉ là tiềm thức thôi. Em rất thật lòng với tiềm thức của mình đấy.” – Anh bật cười.
Cô hét lên, chui tọt vào phòng tắm, kéo cửa cái rầm.
“Tên biến thái! Đừng có nói linh tinh nữa!!”
Ở bên ngoài, Lục Hạo Thiên tự rót café, cười nhẹ.
“Vợ à… chỉ mới bắt đầu thôi. 6 tháng này… em đừng hòng thoát.”