TÌNH MỘT ĐÊM NHƯNG SAY CẢ ĐỜI
Tác giả: Mr.Bin
Chương 11: Chuyện Đêm Qua… Mình Quên Nhé, Nhưng Tim Thì Không Quên Được Rồi!
Tô Nhã tỉnh dậy trong ánh nắng ban mai mờ ấm…
Căn phòng vẫn yên tĩnh.
Mùi hương dịu nhẹ quen thuộc thoảng bên gối.
Và… một cánh tay vững chãi đang choàng qua eo cô.
“A a a!!” – Cô bật dậy như cái lò xo, ôm lấy chăn che ngực.
“Chuyện gì vừa… vừa… tối qua… trời ơi!!”
Cảnh tượng hiện lên rành mạch trong đầu:
Nụ hôn cháy bỏng.
Tiếng thở dồn dập.
Và hơi ấm bao trùm lấy cả trái tim cô.
Tối qua, cô không chống cự. Không lùi bước.
Mà là… tự nguyện.
“Không! Không thể như vậy được! Đây chỉ là hợp đồng!” – Cô ôm đầu, bối rối bước xuống giường.
Lúc cô định lặng lẽ rút lui thì…
“Chạy nữa à?” – Giọng Lục Hạo Thiên vang lên phía sau.
Tô Nhã quay lại. Anh đang ngồi dậy, mái tóc rối nhẹ, chiếc chăn trượt xuống để lộ phần thân trên săn chắc, vết cào mờ trên n.g.ự.c anh... là của cô.
“Tôi… tôi say! Tôi không biết gì! Đêm qua không tính!!”
Anh bước đến gần, giọng thấp dần:
“Không tính à? Vậy anh phải làm lại lần nữa cho tính mới được nhỉ?”
“Anh biến thái!”
“Ừ, anh biến thái. Nhưng chỉ với mình em thôi, Tô Nhã à.”
Anh nâng cằm cô, ánh mắt dịu dàng mà mãnh liệt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-mot-dem-nhung-say-ca/chuong-11-chuyen-dem-qua-minh-quen-nhe-nhung-tim-thi-khong-quen-duoc-roi.html.]
“Anh không cần em phải yêu anh ngay… nhưng đừng chối bỏ cảm xúc của chính mình.”
“Tôi... không biết.” – Giọng cô run nhẹ.
“Vậy thì để anh cho em thời gian. Nhưng đừng rời xa anh.” – Anh hôn lên trán cô, dịu dàng một cách khó tin.
Sau khi thay đồ, Tô Nhã lặng lẽ ra bãi biển, ngồi xuống ghế gỗ, gió lùa qua tóc.
Tâm trí cô hỗn loạn.
Cô không còn thấy anh là “kẻ đáng ghét hồi bé” nữa.
Không còn muốn huỷ hợp đồng gấp.
Và… không còn cảm giác rằng đây chỉ là “diễn”.
Mình có đang… thích anh ta không?
Vài tiếng sau, khi cô vừa trở về phòng, điện thoại trên bàn báo tin tức nổi bật:
“Lộ diện CEO bí ẩn của tập đoàn Lục Thị – Người nắm quyền tài chính khu vực Châu Á-Thái Bình Dương, từng có vị hôn thê là thiên kim Trình Gia.”
Cô giật b.ắ.n người khi thấy… gương mặt Lục Hạo Thiên trên màn hình.
“Cái gì cơ… Anh ta không chỉ là người thừa kế, mà là người… cầm đầu toàn bộ hệ thống tài chính?!”
Và chuyện về vị hôn thê cũ kia… là thật?
Cô nhìn về phía cửa phòng đang khép hờ, lòng bắt đầu… chênh vênh.
Căn phòng trở nên im ắng lạ thường sau khi Tô Nhã lặng lẽ đọc hết đoạn tin tức trên màn hình điện thoại.
Bức ảnh Lục Hạo Thiên trong bộ vest đen, gương mặt lạnh lùng, cùng hàng chữ:
“Vị tổng tài kín tiếng đứng sau hệ thống tài chính lớn nhất châu Á…”
Cô đọc đi đọc lại. Mỗi chữ như một tảng đá đè lên ngực.
Cô từng tưởng mình là người chủ động…
Từng tưởng đêm định mệnh ấy là “lỡ tay”…
Từng tưởng anh cũng chỉ là “gã hôn phu bình thường được chọn sẵn từ nhỏ”.
Nhưng bây giờ, tất cả như đang sụp đổ.