15
Cố Kinh Thâm không trả lời lời tôi nói, thẳng tắp bước vào trong nhà.
Nhìn thấy Chu Lẫm đang ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt hắn khó chịu nhìn tôi.
"Hắn là ai?"
Không đợi tôi trả lời, hắn quét mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi lại tự mình nói tiếp.
"Rời khỏi tôi, cô lại chịu khổ ở trong căn nhà nhỏ này sao?"
Tôi nhìn quanh một vòng, trong lòng ngạc nhiên, căn nhà này không phải rất tốt sao?
Tuy không thể so sánh với biệt thự lớn hàng trăm mét vuông của Cố gia, nhưng nó rộng rãi sáng sủa, ấm cúng thoải mái mà, đúng không?
"Ở đây rất tốt, tốt hơn Cố gia." Tôi nói thật.
"Không cần cứng miệng." Nụ cười của Cố Kinh Thâm mang theo sự khinh miệt, "Khi cô ở bên tôi, ngày nào cũng có người làm hầu hạ, không cần làm gì cả, đồ ăn thức uống thứ nào cũng tinh xảo, sao có thể thích nghi được với cuộc sống thô kệch như thế này?"
"Lần trước tôi vì người phụ nữ khác mà làm mất mặt cô, cô tức giận cũng có thể thông cảm, chuyện này tôi sẽ không so đo nữa.
"Tôi đã tống khứ Liễu Thi Vân rồi, còn tự mình đến đón cô, cô tốt nhất đừng làm mình làm mẩy nữa."
"Đây là cơ hội cuối cùng của cô."
"Tôi biết cô vẫn luôn muốn đăng ký kết hôn, sau này cô—"
"Không cần nữa!" Tôi trực tiếp ngắt lời, không muốn nhìn thấy vẻ bề trên của hắn nữa.
"Tôi sẽ không về với anh, đây chính là nhà của tôi."
"Hơn nữa, tôi đã kết hôn rồi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa."
Cố Kinh Thâm không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, hắn đột ngột nhìn tôi, đồng tử co rụt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-can/chuong-15.html.]
"Cô nói gì?"
Chu Lẫm bước tới, nắm lấy tay tôi, vẻ mặt bình thản.
"Vị tiên sinh này, hôm nay là ngày đại hỷ của tôi và Tiểu Họa, tôi sẽ không so đo lời nói bừa bãi của anh nữa, xin mời anh lập tức rời khỏi nhà chúng tôi."
Mắt Cố Kinh Thâm lóe lên một tia mơ hồ: "Ngày đại hỷ gì cơ?"
"Chúng tôi đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp. Cho nên, Cố Kinh Thâm, anh đi đi, tôi sẽ không bao giờ về Kinh Thị nữa."
Ngẩn người một lúc lâu, Cố Kinh Thâm mới mở lời.
"Trò đùa này một chút cũng không vui."
"Tôi không đùa với anh, Cố Kinh Thâm, tôi đã kết hôn rồi."
Tiểu Thiên đột nhiên nhào tới, ôm lấy chân tôi, mắt đẫm lệ.
"Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao?"
Tôi ngồi xổm xuống, giọng nói cố gắng dịu dàng: "Tiểu Thiên, tuy mẹ không ở bên con nữa, nhưng sẽ luôn yêu con. Nếu con nhớ mẹ, có thể gọi video cho mẹ. Sau này nghỉ lễ, cũng có thể đến chỗ mẹ chơi."
Tiểu Thiên tuy luôn không thân thiết với tôi, trước đây còn nói những lời làm tổn thương tôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ trách thằng bé.
Nó còn là một đứa trẻ ba tuổi, nó hiểu gì chứ?
Nó từ nhỏ đã sống xa tôi, một tuần chỉ gặp một lần, làm gì có thời gian để bồi đắp tình cảm.
Việc nó không thân thiết với tôi là điều quá đỗi bình thường.
Có lẽ, duyên mẹ con chúng tôi thực sự là quá mỏng.
Tiểu Thiên nhìn tôi, như hiểu như không gật đầu.