Tôi và Lâm Thao chú Quý bắt, chân tay trói, bò lổm ngổm ở đất.
Trong nhà còn nhốt bố .
Bố thì hề hấn gì, còn hai đứa mỗi đứa đều ăn một gậy đau điếng, đầu đau như búa bổ.
Bố thấy tỉnh thì khỏi lườm .
Ánh mắt như đang mắng: Bảy Hồ Lô cứu ông nội, từng một bắt.
Bố gỡ miếng vải trong miệng , mắng : "Con là lợn ? Vừa nãy bố làm tiếng động lớn như để con chạy, con vẫn chạy ?"
Tôi bù lu bù loa: "Con chạy , nhưng thoát , một gậy ở ngoài cửa."
Rồi sang mắng Lâm Thao: "Cậu là lợn ? Chuyện gì thể xa một chút, cứ ngay ngoài cửa?"
"Thế thì , hạ gục cả đôi ."
Lâm Thao kêu oan: "Làm mà em ? Em cũng bất lực lắm chứ."
Tôi tức chết, nhịn đá : "Tôi trong lâu như mà báo cảnh sát ?"
Lâm Thao: "Là chị sợ thiếu chứng cứ mà!"
Được , tất cả là của , ngốc .
Bố : "Chứng cứ gì? Các con gì ?"
Chúng kể chuyện Đại Hoàng đào một bàn tay, ngậm khắp nơi dắt mũi chúng .
Bố hít một khí lạnh: "Con súc sinh đen đủi ."
Tôi hỏi bố: "Bố ơi, tự nhiên bố ông bắt ?"
Bố tiếc nuối thở dài: "Ôi... Bố bảo giúp ông ướp thịt lợn, ông chắn cái chum cho bố xem, kết quả bố thấy một bàn chân nhuộm móng tay đỏ..."
"Bố nhớ lời con hôm qua nên hỏi ông : Không là ông g.i.ế.c vợ ông chứ?"
Được , hổ phụ sinh hổ tử, bố còn hổ báo hơn cả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tim-lai-duoc-tinh-yeu/chuong-9.html.]
Ba chúng kẻ g.i.ế.c bắt, đúng là oan chút nào.
Bây giờ điện thoại của chúng đều thu giữ, chỉ thể trông chờ cuộc điện thoại gọi tác dụng.
Dù thì bàn tay đó chỉ hai chúng thấy, mấy khác cũng thấy . Nếu đến làng tìm , hỏi thăm một chút thì chắc chắn sẽ nhanh trí chuyện mà kể .
Hoặc, đợi nhà hoặc nhà Lâm Thao phát hiện chúng mất tích thì sẽ đến tìm chúng .
Chỉ xem... chúng thể chịu đựng đến lúc đó thôi.
Đang chuyện thì thấy chú Quý mở cửa tầng hầm, bưng ba bát cơm mâm , bên chan nước thịt và hành tây, củ cải:
"Đói chứ gì? Ăn cơm ."
Tôi và Lâm Thao những miếng thịt rõ tên trong bát cùng những lớp mỡ vàng nhạt thì khỏi buồn nôn:
"Chú Quý, sẽ là chú nấu chín thím Quế Phân cho chúng cháu ăn đấy chứ?"
Chú Quý đầu một cái : "Con bé thông minh thật."
Bố bên cạnh tự mãn: "Con bé thông minh từ nhỏ ."
Bố ơi! Bố thấy đang gì ?
Ôi! Tình phụ tử nghẹt thở !
Tôi nức nở: "Chú ơi, chú tự thú !"
"Chúng cháu đều thím Quế Phân với chú, đến lúc đó cả làng chúng cháu sẽ cùng ký tên, cầu xin giảm án cho chú, cố gắng để chú giảm tội nhẹ hơn."
"Chú thể phạm sai lầm nữa, chú nghĩ cho thì cũng nghĩ cho con gái chú chứ, ?"
Lời , lập tức khiến chú Quý kích động:
"Tôi thể tự thú! Tôi còn đợi con bé về cùng ăn Tết nữa chứ!"
"Tôi mua cả con lợn, định làm thịt kho tàu cho con bé ăn, con bé thích ăn thịt kho tàu làm nhất..."
Ồ, hóa đống thịt lợn chất chiếc xe ba bánh trong sân là để làm thịt kho tàu.
Nếu con bé nó biến thành thế , chắc kiếp cũng ăn thịt kho tàu nữa.