"Chú ơi, trong nhà chú tiếng động gì ?"
Tôi nhận điều gì đó nên lập tức dừng bước.
Chú Quý đúng là tâm lý vững vàng thật, mặt đổi sắc, thở loạn:
"Không nữa, thể là chuột làm đổ cái chổi?"
Dường như để vả mặt ông , tiếng động trong nhà càng lớn hơn.
Một tiếng "loảng xoảng", như đang đập mạnh cánh cửa gỗ.
Tôi chút ngượng ngùng: "Con chuột hung dữ thật đấy."
Rồi rút điện thoại gọi cho bố:
"Chú ơi, cháu gọi điện thoại xem bố cháu ..."
Chuông điện thoại reo lên trong nhà đúng lúc đó khiến lạnh toát, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ đầu đến chân:
"Điện thoại của bố cháu..."
Bố , cái ông già ngây thơ đó, sẽ là phát hiện điều gì, chú Quý bắt giữ chứ?
Tôi ngay lập tức tưởng tượng cảnh ông trói tay chân bằng dây thừng, miệng nhét giẻ.
Rồi liên tưởng đến bàn tay Đại Hoàng ngậm khắp nơi, tim đập nhanh như trống.
Tôi nên chạy chạy?
Chạy thì bố thể đang ở trong đó, lỡ chú Quý g.i.ế.c bố thì ?
Không chạy thì hai bố con chúng đúng là Ngọa Long Phượng Sồ, cùng đến nộp mạng...
Thấy chịu hiểu, chú Quý mở lời: "Hình như bố cháu để quên điện thoại, cháu tìm thử xem?"
Tôi tìm, thật sự, chỉ báo cảnh sát.
chú Quý là một gã đàn ông vạm vỡ, ngay cả lợn còn g.i.ế.c , huống chi là .
Ông cho thì làm ?
May mà là tiểu thuyết, bình thường xem phim sách ít nên cách nhân vật chính đối phó với hung thủ.
Tôi : "Được thôi, cháu tìm thử, chú cứ bận việc của chú ạ."
"Cháu thấy hình như nồi áp suất xì một lúc đúng ? Đừng để nó sôi cạn nước, cháu giúp chú xem nhé?"
Chú Quý nãy còn giả lả, lập tức trở nên căng thẳng, lập tức với : "Không cần, cháu tìm , để chú tắt bếp!"
Sau đó về phía bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tim-lai-duoc-tinh-yeu/chuong-8.html.]
Tôi cố gắng kiềm chế mong bỏ chạy trong lòng mà cứng rắn bước nhà.
Tiếng chuông điện thoại ngừng reo, nhanh tìm thấy điện thoại của bố ghế sofa ở phòng khách.
Trong nhà vẻ dấu vết xô xát, cũng vết m.á.u tươi, thì chắc bố .
Tiếng đập cửa nãy hình như phát từ phía tầng hầm, thể bố nhốt ở trong đó.
Tôi suy nghĩ, tim đập nhanh đến nỗi nhảy khỏi cổ họng.
Lúc , tiếng xì của nồi áp suất trong bếp dừng , nhận chắc là chú Quý nhà .
Tôi dám gọi 110, lỡ chú Quý thì chẳng sẽ lấy mạng ?
Thế là vội vàng gọi cho Thẩm Dật Quân.
Ban đầu còn sợ Thẩm Dật Quân máy, may mà điện thoại kết nối, giọng Thẩm Dật Quân vang lên từ đầu dây bên :
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"
Tôi lập tức cố nén giọng, rụt rè : "Anh yêu, em cũng nhớ , moah moah!"
"Được , ôm ôm , em ôm ?"
Thẩm Dật Quân ở đầu dây bên chút khó hiểu:
"Tần Diệu Diệu, cô bày trò gì nữa đấy?"
Tôi vội vàng ngắt lời : "Chuyện hôm qua là của em, em xin ? Thế nhé, đợi lát nữa đến nhà em, em sẽ nấu món ngon cho ăn!"
Sau đó cúp điện thoại.
Bước chân của chú Quý khựng ở phía : "Ai ? Diệu Diệu, cháu chuyện với ai thế?"
Vẻ mặt đầy e thẹn: "Với bạn trai của cháu, đến thăm cháu!"
"Vậy chú Quý, cháu tìm thấy điện thoại của bố cháu , cháu làm phiền chú nữa, cháu chỗ khác chơi đây."
Sau đó vui vẻ chạy ngoài.
Chú Quý ở phía đưa tay định tóm , nhưng chạy thoát.
Ra khỏi cổng sân, thấy Lâm Thao đang ngó nghiêng bên ngoài.
Thấy , vội kéo một cái sang một bên: "Chị ơi, chị dám đó ?"
"Lỡ chú Quý g.i.ế.c chị luôn thì ?"
Tôi hít sâu một , với : "Hình như bố ông bắt ."
Ngay giây , thấy gáy đau nhói, là chú Quý tấn công từ phía .
Cảnh tượng cuối cùng khi nhắm mắt là chú Quý cầm gậy đập gáy Lâm Thao.