Những ngôi nhà ở quê chúng , về cơ bản đều là nhà riêng sân riêng.
Tuy nhiên, hầu hết thời gian đều là cổng lớn đóng.
Khi đến nhà chú Quý, thấy cổng sân đóng, dám lên tiếng mà vòng sân định xem xét tình hình .
Mờ mờ thấy tiếng nồi áp suất xì , còn mùi thịt thơm ngào ngạt.
Một đứa ham ăn như , chỉ cần ngửi một là thêm hành tây và củ cải.
Thơm quá, thèm rớt nước miếng!
Tôi nhún nhảy lên, xem động tĩnh gì trong sân .
chỉ thấy sân trống , nền xi măng sạch sẽ, đỗ một chiếc xe ba bánh điện đang phủ bạt che mưa.
Sân ở nông thôn thường đỗ xe như , vấn đề gì.
nghĩ đến ông thể là kẻ g.i.ế.c , thấy cái tấm bạt che mưa kín mít gì đó .
Xem kỹ hơn.
Tôi tiếp tục nhún nhảy.
Nhún nhảy liên tục mấy , khuôn mặt chú Quý đột nhiên xuất hiện sân, , mặt đối mặt.
Tôi sững sờ còn chú Quý :
"Con bé , cháu làm gì ?"
Tôi sợ đến mức hồn vía lên mây, gượng: "He he... Cái đó, cháu xem bố cháu ở nhà chú ạ."
"Trưa nay cháu dậy thấy bố, cháu bảo bố sang nhà chú."
"Vừa nãy cháu gõ cửa thấy ai trả lời..."
Trong lúc , chú Quý mở cửa sân , tay cầm cái muỗng lớn, vẫn mặc chiếc tạp dề dính đầy máu, với : "Vậy ? Bố con về sớm mà, về nhà ?"
"Có khi nào đánh bài ở gần trung tâm hoạt động cộng đồng ?"
Thấy chiếc tạp dề của ông , ông liền mời sân:
"Vào , chú chuyện hỏi cháu."
Thật , nhưng thấy bố thì yên tâm.
Hơn nữa ông nhiệt tình như . Tôi sợ bỏ chạy sẽ ông điều gì nên đành cứng rắn bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tim-lai-duoc-tinh-yeu/chuong-7.html.]
Chú Quý một tay cầm cái muỗng lớn, một tay lau tạp dề hỏi : "Nghe bố cháu , cháu mua cái chất tẩy vết m.á.u mạng ? Có hiệu quả ?"
"Cháu xem cái tạp dề với quần áo của chú đây , giặt sạch ?"
"Với , đêm qua chú mổ lợn để ý, nhiều vết m.á.u b.ắ.n tung tóe lên tường, cách nào làm sạch ?"
Ôi trời ơi... đừng hỏi nữa mà.
Tuy rằng bình thường tiểu thuyết trinh thám, chuyện gì cũng dám mạng, nhưng khi thật sự gặp kẻ g.i.ế.c thì cũng sợ chứ.
Tôi : "Cháu mới mua, hàng còn về ạ!"
"Tường nhà cháu cũng dính, bà nội cháu bảo cứ kệ , ăn Tết xong sơn ."
"À cái đó... nếu bố cháu ở đây, cháu xin phép về ạ?"
Ánh mắt chú Quý chút do dự, nhưng vẫn đáp lời, vẫy tay với :
"À, ! Về ."
Rồi như tự lẩm bẩm: "Vài ngày nữa con gái cũng về , con bé ngoan lắm, nghỉ phép bảo làm thêm bên ngoài, tự kiếm tiền sinh hoạt phí nửa năm ."
Nói đến con gái, mới cảm thấy giọng điệu của chú Quý dịu nhiều, một chút ấm của bình thường.
Tôi nghĩ cách an ủi ông , nhưng nên gì, liền tiện miệng : "Chú ơi, chú nấu gì trong nồi áp suất mà thơm thế ạ?"
"Sao thơm dữ ạ?"
Lời thốt , sững sờ, chú Quý cũng sững sờ.
Ông tủm tỉm, : "Thịt đầu lợn. Lát nữa nấu xong, chú sẽ cắt một đĩa mang sang cho bố cháu nhắm rượu."
Tôi : "Không thể nào? Cháu ngửi thấy mùi củ cải và hành tây, ai nấu thịt đầu lợn mà cho nguyên liệu phụ..."
Vừa dứt lời, cảm thấy ánh mắt Quý Thúc đổi.
Tôi lập tức bỏ :
"Chú ơi, bà nội cháu gọi cháu ..."
Giây tiếp theo, thấy một tiếng động lớn từ trong nhà:
"Rầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Là tiếng gỗ va đập cửa.