Tiểu Tổ Tông Vừa Ngầu Vừa Xinh, Bùi Tổng Ngày Đêm Nhớ Nhung - Thịnh Nam Âm & Bùi Triệt & Phó Yến An - Chương 257: Chú nhỏ, cháu không có ý kiến

Cập nhật lúc: 2025-10-10 16:04:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô Thịnh, cô Thịnh… cô tỉnh ?”

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên ngoài. Ý thức của Thịnh Nam Âm mơ mơ màng màng.

Cô thậm chí cử động, cổ họng khô rát như lửa đốt, khó chịu vô cùng.

Chiến đấu cả đêm, cô mệt buồn ngủ, thực sự còn sức để đáp .

“Cô Thịnh, Phó thị trưởng Bạch phái đến nhắc nhở cô, còn một tiếng nữa là xuất phát , mong cô chuẩn .”

Bên trong vẫn tiếng trả lời, cửa phòng khóa trái. Người bảo vệ bất lực. Anh truyền lời xong liền rời .

Xuất phát… ?

Thịnh Nam Âm đột nhiên mở mắt, lật dậy, cơn buồn ngủ biến mất dấu vết.

Cô suýt nữa quên mất, hôm nay đến nhà họ Bạch!

Chết tiệt!

Thịnh Nam Âm kịp nghĩ gì, cầm chiếc điện thoại đang sạc bên cạnh, giờ vội vàng xuống giường, tiện tay lấy một chiếc váy phòng tắm.

Cô tắm nhanh nhất thể, gương, khi thấy những vết hôn dày đặc xương quai xanh, khóe môi cô giật giật.

Ký ức đêm qua ùa về như sóng biển, khuôn mặt xinh của Thịnh Nam Âm lập tức đỏ bừng, là do tức giận hổ. Cô kìm mắng một tiếng “đồ khốn”, cầm túi trang điểm bên cạnh bắt đầu trang điểm.

Váy thì thể mặc , mặc chắc chắn sẽ lộ tẩy. Với những vết hôn gặp ông cụ Bạch, e rằng sẽ khiến ông cụ Bạch tức chết.

Mặc dù cô thích Bạch Cảnh, nhưng cũng đến mức hận.

Hơn nữa, họa đến nhà.

Thịnh Nam Âm trang điểm nhẹ nhàng, càng tôn lên vẻ rạng rỡ động lòng của cô. Cô uốn tóc dài thành lọn xoăn nhẹ, tùy ý buông xõa lưng. Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, quần jean đen cũ kỹ kiểu retro, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác gió đen dài đến đầu gối, một đôi giày thể thao đế bằng màu trắng.

Thân hình cô vốn cao ráo, cao 1m73, cân nặng đến 45kg. Vóc dáng nóng bỏng với vòng một đầy đặn, vòng ba nở nang khiến ít đàn ông nào thể kiểm soát cô.

Thịnh Nam Âm trong gương tràn đầy sức sống, chút ngẩn ngơ. Cô chợt nghĩ đến chiều cao 1m9 của Bùi Triệt, chiều cao của họ dường như là sự chênh lệch chiều cao hảo nhất.

Khóe môi cô khẽ cong lên.

Nghĩ đến , trong lòng cô cảm giác như nai con chạy loạn.

lúc , tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, tiếng giục giã của bảo vệ truyền đến: “Cô Thịnh xong ? Xe đợi ở lầu .”

Giục giục giục, giục c.h.ế.t ?!

Thịnh Nam Âm lập tức thực tế kéo về, khóe môi đang cong lên cụp xuống. Cô vui mở cửa phòng tắm, mở cửa phòng bệnh, xách chiếc túi du lịch màu trắng đặt giường, mặt lạnh tanh, liếc ai mà ngoài.

Người bảo vệ sững sờ, chút kinh ngạc. Anh ngây bóng dáng cao ráo của phụ nữ dần xa, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu lên cô, phủ lên cô một lớp ánh vàng.

Anh khỏi thốt lên một tiếng cảm thán trong lòng, thật quá.

Đây là đầu tiên hiểu sự cụ thể hóa của câu “cô còn bằng một sợi tóc của cô ” mà những cuốn tiểu thuyết thường .

Người bảo vệ đột nhiên hiểu tại Phó thị trưởng Bạch, vốn gần nữ sắc, nhất quyết cưới cô tiểu thư về nhà. Anh nhanh chóng lấy tinh thần, vội vàng đuổi theo, cẩn thận hỏi: “Cô Thịnh, để giúp cô cầm nhé.”

Thịnh Nam Âm lạnh lùng liếc một cái: “Không cần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tieu-to-tong-vua-ngau-vua-xinh-bui-tong-ngay-dem-nho-nhung-thinh-nam-am-bui-triet-pho-yen-an/chuong-257-chu-nho-chau-khong-co-y-kien.html.]

Nói xong, cô liền tăng tốc bước xuống lầu.

Người bảo vệ từ chối cũng bực bội, dù một mỹ nhân tuyệt sắc như từ chối cũng là điều mà khác dám nghĩ tới.

Anh lặng lẽ theo cô, hai một một khỏi tòa nhà bệnh viện.

Một chiếc Hồng Kỳ phiên bản giới hạn màu đen kéo dài đậu bên đường. Toàn bộ xe làm từ vật liệu đặc biệt, ngay cả cửa sổ cũng là vật liệu chống đạn, tuyệt đối là chiếc xe sang mà giàu bình thường thể lái.

Thịnh Nam Âm khẽ nheo mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường biến mất. Cô chậm rãi bước tới.

Cửa xe phía mở , một đôi chân dài bước . Người đàn ông thò , khác hẳn với bộ vest công sở và áo sơ mi trắng thường ngày. Anh mặc giản dị, một bộ đồ thường ngày màu trắng, tóc ngắn xoăn nhẹ màu đen, lông mày và ánh mắt tuấn ôn hòa, chút vẻ thiếu niên.

Trong đầu Thịnh Nam Âm hiện lên một câu đánh giá: Bố của thiếu niên.

Bạch Cảnh vẻ ngoài tuấn tú, ngũ quan lập thể sâu sắc, toát lên vẻ chính trực nghiêm nghị, giống vẻ kiều diễm của Bùi Triệt, còn và tinh tế hơn cả phụ nữ, cũng giống khuôn mặt ngạo mạn, tà mị của Bạch Trạc Trì, chỉ cần một ánh mắt quét qua là thể khiến bất kỳ phụ nữ nào cũng điên cuồng.

Anh mỉm với Thịnh Nam Âm. Ánh nắng , càng tôn lên khí chất ôn hòa như ngọc của .

“Ngẩn ?”

Bạch Cảnh tiện tay nhận lấy chiếc túi trong tay cô, đến cốp xe, đặt túi du lịch cốp, bên cạnh cô, ánh mắt chứa ý .

“Lên xe .”

Thịnh Nam Âm đang định gật đầu, thì thấy cửa sổ ghế phụ từ từ hạ xuống, lộ khuôn mặt tuấn tú của Bạch Trạc Trì. Anh ngạc nhiên Thịnh Nam Âm: “Âm Âm?!”

“Chú nhỏ, chú chính là Âm Âm ? Cô sẽ ở nhà cũ một thời gian?”

Thịnh Nam Âm im lặng chui xe ngay ngắn. Bạch Cảnh theo sát đó bên cạnh cô, đóng cửa xe, hiệu cho tài xế lái xe, ánh mắt lúc mới đặt lên Bạch Trạc Trì, mỉm nhạt.

“Ừm, cô Thịnh sẽ ở nhà chúng một thời gian. Vết thương của cô vẫn lành, bác sĩ nhất nên về nhà tĩnh dưỡng, đợi bệnh tình định mới thể phẫu thuật mở hộp sọ.”

Nói , Bạch Cảnh lấy một túi tài liệu bên cạnh, mở , lấy một bản báo cáo chụp CT não đưa cho Bạch Trạc Trì đang ở ghế phụ, bình thản giải thích: “Máu bầm trong não cô Thịnh khá nghiêm trọng, chèn ép dây thần kinh và dấu hiệu lan rộng. Bác sĩ hiện tại chịu bất kỳ kích thích nào, nhất nên để cô cảm xúc d.a.o động.”

“Cô thương nặng, là vết thương ở não, thể lơ là. Vì , tự ý quyết định mời cô Thịnh về nhà ở tạm một thời gian, cho đến khi đạt tiêu chuẩn để phẫu thuật mở hộp sọ.”

“A Trì, chúng chịu trách nhiệm về bệnh tình của cô Thịnh, cháu thấy ?”

Bạch Trạc Trì những lời của làm cho ngây . Anh cẩn thận bản chụp CT não, vẻ mặt trở nên nghiêm túc và nặng nề.

Anh luôn nghĩ rằng Thịnh Nam Âm mất trí nhớ nghĩa là cô thương, và cảm thấy bảo vệ cô khi xảy tai nạn xe .

Bây giờ xem tự đa tình .

Bạch Trạc Trì trong lòng hổ thẹn và tự trách. Anh ngẩng đầu Thịnh Nam Âm thật sâu, thấy cô đầu phong cảnh ngoài cửa sổ, mím môi.

“Chú nhỏ đúng, cháu thực sự chịu trách nhiệm cho cô !”

Ánh mắt Bạch Trạc Trì khẽ lóe lên, chuyển sang Bạch Cảnh: “ lúc cháu cũng đang ở nhà dưỡng thương, thể chăm sóc Âm Âm nhiều hơn. Chú nhỏ, cháu ý kiến.”

“Vậy thì .”

Bạch Cảnh khỏi mỉm .

mà…”

Chúc mừng bạn hưởng thời gian và ưu đãi giảm giá cho dùng mới, nhấp để nhận.

Loading...